Từ Viễn Hành bực dọc bước những bước dài về phía xa, đi được một lúc thì hết buồn tiểu. Thôi đành quay lại! Chị Rau Dại vẫn ngồi xổm ở đó, chẳng biết cái nồi có gì hay ho mà cô ấy cứ chăm chú nhìn không chớp mắt.
Nhìn xung quanh một lượt, cô đang định ăn vụng, còn chưa kịp mở nắp nồi thì Từ Viễn Hành đã hét lên:
"Làm gì đấy! Ăn vụng à!" cố tình dọa Tằng Bất Dã một phen.
Tằng Bất Dã móc pháo trong túi áo định ném anh, anh liền bỏ chạy, cô đuổi theo sau. Từ Viễn Hành vừa chạy vừa cười nói:
"Đừng tưởng tôi không biết trong túi cô có gì! Chỉ dọa được trẻ con thôi!" Anh cũng rất tinh quái, cố tình chạy về phía tuyết dày.
Tằng Bất Dã chỉ biết đuổi theo anh, hoàn toàn không phát hiện có gì bất thường.
Cho đến khi Từ Viễn Hành đột ngột dừng lại, quay người, tiến một bước về phía cô, hai tay luồn vào nách cô, nhấc bổng cô lên rồi ném ra xa.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ.
Cả thế giới trong mắt Tằng Bất Dã đảo lộn một cái, tiếp đó cô đã nằm trong đống tuyết dày mềm mại. Cảm giác mất trọng lực trong thoáng chốc ấy khiến tim cô như bay bổng lên, rồi lại rơi xuống cùng những bông tuyết và bầu trời xám xịt trước mắt. Hơi thở cô gấp gáp, chỉ biết trợn mắt nhìn.
Một giọt nước mắt chậm rãi chảy từ khóe mắt vào tóc.
Phản ứng này khác hẳn với những gì Từ Viễn Hành nghĩ.
Họ ra ngoài chơi tuyết, dù nam hay nữ, đây đều là trò chơi thường thấy. Mọi người cười đùa náo nhiệt trong tuyết lớn, chưa từng có ai đột nhiên nằm im như vậy.
Không biết có đập vào đâu không?
Từ Viễn Hành lập tức lo lắng, vội bước tới giẫm vào tuyết. Tuyết dày đến tận bắp chân anh. Anh nhanh chóng ngồi xuống, tay sờ soạng dưới đầu và lưng Tằng Bất Dã, lo lắng nói:
"Có đập vào đâu không?"
"Này? Nói gì đi! Nói cho tôi biết chỗ nào không ổn!"
"Nhanh, tôi đưa cô đi bệnh viện!"
Từ Viễn Hành hiếm khi mất bình tĩnh thế này, anh hối hận vô cùng. Mới quen Tằng Bất Dã được mấy ngày, nhưng anh thường có cảm giác như đã quen biết cô rất lâu, từ đó coi cô như một người quen thuộc, một người bạn thân thiết.
Anh quên mất người bạn này chưa từng ra ngoài như thế này, cũng có thể chưa từng chơi đùa kiểu này.
Xin lỗi, xin lỗi. Anh vừa nói vừa sờ soạng dưới lưng Tằng Bất Dã, trong lòng cầu nguyện đừng có đá, đừng có đá:
"Chị Rau Dại đừng sợ, nếu cô có chuyện gì, tôi sẽ lo cả đời. Tôi sẽ chữa bệnh cho cô, chăm sóc cô…"
Tằng Bất Dã bất ngờ vươn tay ôm chặt cổ anh, phía sau anh xuất hiện mấy gã đàn ông to lớn, túm lấy chân tay anh, còn Tằng Bất Dã thì nhanh nhẹn đứng dậy, cùng mọi người ném Từ Viễn Hành vào đống tuyết.
Rồi cô cười ha hả, mọi người cũng cười ha hả.
Cô hiếm khi cười sảng khoái như vậy. Cười đến nỗi người run lên, cô phải cúi người xuống mới chịu nổi niềm vui sướng bất ngờ này.
Từ Viễn Hành nằm đó, không vui vẻ như mọi khi mà lặng lẽ đứng dậy, tay chỉ về phía Tằng Bất Dã, mặt tái xanh.
"Chết mẹ. Hỏng rồi. Giận thật rồi." Triệu Quân Lan lẩm bẩm.
"Thế mà cũng giận à? Tại sao vậy?" Tằng Bất Dã hỏi.
"Chắc chắn là giận rồi. Có phải tụi mình chơi hơi quá không?" Triệu Quân Lan khẽ hỏi anh Thường:
"Anh Thường, có phải đội trưởng Từ chưa từng bị thế này không?"
Anh Thường gật đầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!