Đậu Que bỗng có chút mong đợi, cứ nhìn về phía sau xe của Từ Viễn Hành, lúc thì muốn ném pháo vào bánh trước, lúc lại muốn ném vào bánh sau, cuối cùng quyết định ném vào giá để hành lý!
"Như thế có thể làm lõm cả nóc xe, cô thấy được đấy!" Tằng Bất Dã trêu cô bé. Trẻ con thật dễ bị kích động, Từ Bất Dã nhặt được pháo hai tầng là thật, cô còn nhặt được một hộp pháo bông.
Cô không hiểu sao ban đêm ở khu vực cửa khẩu lại có thứ này, ban đầu không định nhặt, sau nghĩ nghe tiếng nổ cũng vui.
Đậu Que lại hỏi:
"Lát nữa dừng xe là ném nhé ạ?"
"Đừng thế, đợi lúc không có ai rồi ném. Chúng ta làm chuyện xấu không thể để người khác thấy được."
Thế thì xấu thật.
Hai người nói chuyện đứt quãng. Đậu Que là một cô bé lắm điều, nghĩ gì nói nấy, vì thế Tằng Bất Dã nghe được từ miệng cô bé rằng anh chị Tời Kéo hay cãi nhau, chú Triệu thích uống rượu, chú Từ đã nghỉ hưu…
"Nghỉ hưu ư? Chú Từ của cháu đã ngoài sáu mươi rồi sao?" Tằng Bất Dã chen ngang.
"Không phải ạ! Chú Từ bị ốm từ năm kia, sau đó không đi làm nữa."
À, ra thế.
Từ Viễn Hành trông chẳng giống người từng bị bệnh nặng, dù mới quen chưa đầy ba ngày, nhưng chưa có lúc nào anh tỏ ra mệt mỏi cả, những người này đều như vậy.
"Chú Tôn ngày xưa là ca sĩ… bài hát bị đánh cắp nên không hát nữa!"
Lão Tôn, người thích đàn ghi
-ta khi uống rượu, thì ra đã từng là ca sĩ.
"Chú Thường sắp bảy mươi rồi…" Đậu Que lại nói.
Tằng Bất Dã cẩn thận hồi tưởng lại, anh Thường vừa xuống xe đã lấy máy ảnh ra chụp khắp nơi, trong lúc đoàn xe di chuyển ông còn cho máy bay không người lái bay. Những thiết bị đó ngay cả thanh niên hai ba mươi tuổi vác cũng kêu mệt, vậy mà ông lại rất vui vẻ.
Tằng Bất Dã tưởng ông chưa đến năm mươi, không ngờ đã gần bảy mươi.
Bảy mươi tuổi, vậy thì cũng xấp xỉ tuổi Tằng Ngộ Khâm. Tằng Bất Dã chợt cảm thấy buồn bã, giá như lão Tằng còn sống thì tốt biết mấy. Có lẽ ông có thể kết bạn với những người này. Bố cô tốt hơn cô, được mọi người yêu mến hơn cô, dùng tính cách ôn hòa như gió xuân để an ủi người khác.
Cô Dã lại khóc rồi. Đậu Que thở dài, kéo một tờ giấy ăn, người nghiêng về phía trước, vỗ vỗ vai Tằng Bất Dã. Tằng Bất Dã nhận lấy, lau mắt, sau đó nói giọng nghẹn ngào:
"Cô có khóc đâu, sao cháu lại đưa giấy cho cô."
Cảm xúc đến nhanh nhưng đi rất chậm, sau đó cô không muốn nói chuyện nữa nên mở nhạc lên. Bài hát nghe cũng khiến người ta khó chịu, giọng nam trầm ấm hát:
"Anh và em đừng gặp nhau trước núi, đừng gặp nhau sau núi…"
Đậu Que bịt tai lại, hét to:
"Cô Dã! Đổi bài khác đi!"
"Không đổi! Cứ nghe bài này!"
Không đổi thì thôi! Cô bé khoanh tay lại, phồng má, giả vờ tức giận. Tằng Bất Dã cũng mặc kệ, nghe xong bài này mới hỏi: Cháu muốn nghe gì?
"Cháu muốn nghe cái gì nhanh nhanh ạ."
Nhanh đến mức nào?
"Rất nhanh ấy. Nghe vào thấy vui ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!