Đối với Tằng Bất Dã, chuyện đời tư của người khác giống như đồ uống đậu nành mà cô không thích: Cô hoàn toàn không quan tâm, người ta có đẩy đến trước mặt, cô còn phải xua tay đẩy lại, các người thích thì cứ từ từ thưởng thức.
Nhưng những tin tức đó như mọc mắt vậy, cứ liên tục chui vào mặt cô trong không gian chật hẹp của mạng xã hội, cô liên tục bấm không quan tâm, liên tục xóa tài khoản, nhưng vô ích.
Thuật toán đã hỏng, hoặc thuật toán đã cố chấp, nó muốn khai sáng tâm trí cô, bảo cô mau nhìn xem đời tư của người khác kìa, thú vị lắm đấy.
Sự cố chấp của thuật toán khơi dậy sự cố chấp của Tằng Bất Dã, cô muốn đấu với những ứng dụng đó. Cuối cùng cô đành chịu thua, tắt hết APP đi.
Công tắc ngủ của cô không thể kiểm soát được, cô nghĩ: Đợi sang năm mới, khi các thầy thuốc trung y đi làm, mình lại phải đi châm cứu đầu thôi. Vài cây kim nhỏ phân bố trên các huyệt vị trên đầu cô, có thể đổi lấy vài ngày ngủ ngon.
Một bên thì nghĩ buồn ngủ chết mất, một bên lại thấy buồn ngủ chết người như tra tấn vậy, không thể chết kiểu này được.
Cô cố gắng chuyển hướng sự chú ý, cuối cùng nghĩ đến việc xem lịch trình sắp tới. Lúc này mới phát hiện ra chuyến đi này của họ là đuổi theo gió tuyết.
Gần như không có ngày nào tránh được gió tuyết.
Đoàn xe Thanh Xuyên có lẽ muốn đổi tên thành Đoàn xe Bạch Xuyên, những nơi họ chọn ấy, mặc bao nhiêu quần áo cũng vô ích, ra khỏi cửa là có thể bị đông thành tượng băng.
Mấy bộ quần áo của Tằng Bất Dã hoàn toàn không đủ ấm, những nơi đi qua lại hầu như không có trung tâm thương mại phù hợp.
Vào thời điểm này, cho dù có, người ở thành phố nhỏ thị trấn nhỏ cũng đang vui vẻ đón năm mới, ai có thể ngờ được sẽ có một người ngoại tỉnh đầu óc không tốt lắm dám đi đến nơi lạnh cực độ mà không mang theo quần áo chống rét.
Có điều có thể mặc quần áo chồng lên nhau từng lớp một, mặc kệ đêm ở Sonid và Ô Lan Bố Thống lạnh mấy độ, cô cũng không chết cóng được. Chỉ cần ít xuống xe là có thể đảm bảo không bị chết cóng khi về Bắc Kinh.
Những cái còn lại chỉ có thể trông cậy vào chính khí của cô để chống chọi thôi.
Cô uống thuốc xong lại bắt đầu trằn trọc. Giấc ngủ mỗi ngày rất ít ỏi, thời gian chờ thuốc có tác dụng rất chán. Trong nhóm chat liên tục có tin nhắn, toàn là dáng vẻ xấu xí sau khi mọi người uống rượu.
Anh Tôn nói:
"Lần sau chụp ảnh chị Rau Dại."
Cái gọi là chụp ảnh chính là khi ai đó uống say, những người còn lại sẽ thay phiên nhau chụp ảnh. Trò vui trẻ con này rõ ràng đã được họ chơi ra nhiều kiểu, ngay cả Tằng Bất Dã cũng lọt vào danh sách chụp ảnh của họ.
Từ Viễn Hành cũng hùa theo:
"Uống đến mức chị Rau Dại không biết đâu là hướng Bắc."
Tằng Bất Dã không trả lời, cô nhắm mắt đợi thuốc có tác dụng, sau đó không biết đã ngủ thiếp đi lúc nào, nhưng lại bị tiếng nói chuyện của mọi người đánh thức. Sau khi thức dậy đánh răng rửa mặt nhét đồ vào túi lớn mang theo, xong xuôi trong mười lăm phút rồi xuống lầu.
Một khuôn mặt mộc, khí sắc không được tốt cho lắm. Tình cờ gặp Đậu Que, cô bé đuổi theo sau lưng cô hỏi có phải cô lại khóc không.
Không biết tại sao trẻ con luôn quan t@m đến cảm xúc của người khác. Tằng Bất Dã hỏi cô bé:
"Nếu cô lại khóc thì cháu sẽ làm gì?"
"Vậy thì cháu cũng khóc."
Đậu Que không có vẻ đùa giỡn, Tằng Bất Dã nghĩ người lớn không sao, nhưng để một đứa trẻ phải đối mặt với cảm xúc tiêu cực của mình là điều rất tồi tệ.
Vì thế cô gượng một nụ cười:
"Cô khỏe lắm, đừng lo lắng nhiều thế!"
Đậu Que bịt miệng cười khúc khích rồi lên xe của cô.
Từ Viễn Hành gõ cửa kính ném cho cô hai cái bánh bao nhân thịt cừu còn nóng hổi cùng với đài liên lạc đã sạc đầy pin trả lại cho cô.
Thấy khí sắc Tằng Bất Dã không tốt, anh đùa:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!