Chương 33: Thiên địa nhân gian – Nhà của chúng ta

Mạo hiểm.

Từ Viễn Hành cảm thấy cuộc đời là hàng loạt cuộc mạo hiểm. Lần đầu tiên anh đi xa trong đời là cùng với mẹ. Mẹ của Từ Viễn Hành là một nhà mạo hiểm, một người đầy tham vọng, anh luôn tin rằng sau khi mẹ qua đời, bà đã để lại cho anh tất cả khát khao của bà đối với thế giới này như một di sản.

Từ Viễn Hành yêu tất cả những cảnh đẹp trên thế gian này, sa mạc, hồ nước, núi tuyết, rừng rậm, vùng hoang dã, đường cao tốc; linh dương Tây Tạng, hươu, linh cẩu, ngựa vằn, voi châu Phi.

Anh cũng yêu những màu sắc rực rỡ, âm nhạc lay động… Anh nghĩ rằng mỗi người đều nên có một đôi cánh, bay lượn thoải mái khắp bốn phương trời.

Tự do.

Nếu không có tự do, cuộc đời anh sẽ chẳng có ý nghĩa gì.

Vì thế một nghịch lý xuất hiện. Hôn nhân là một cuộc mạo hiểm, nhưng rất có thể sẽ khiến anh mất đi tự do.

Những suy nghĩ này ùa vào trong đầu anh, tưởng chừng đã trải qua rất lâu, nhưng thực ra chỉ mất vài giây, anh đã có câu trả lời.

"Ngày mai đi luôn. Dù sao chúng ta cũng chẳng có ai thương ai yêu, sổ hộ khẩu, chứng minh thư đều tự giữ. Dù sao cũng đều là người trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm cho bản thân."

Anh nói.

Tằng Bất Dã nhìn anh:

"Anh thậm chí còn không suy nghĩ sao? Anh liều lĩnh vậy à?"

"Anh đã trải qua sự suy nghĩ nghiêm túc và sâu sắc."

"Chỉ có ba năm giây thôi."

"Phản ứng theo bản năng chính là câu trả lời tốt nhất." Từ Viễn Hành chống nạnh nói:

"Em không hiểu đâu, người như anh làm chuyện nhỏ dựa vào kinh nghiệm, làm chuyện lớn dựa vào cảm giác. Trước một giây anh đạp xe đi, rất có thể anh vẫn chưa nghĩ ra là muốn đi đâu."

Đối với việc xuất phát, điều quan trọng chính là bản thân việc xuất phát. Đứng yên một chỗ không tính là xuất phát.

Bóng mái hiên che khuất gương mặt của Tằng Bất Dã, vẻ mặt của cô vì thế mà trở nên mơ hồ không rõ. Tất cả những gì xảy ra trong ngày này thực sự rất huyền diệu, toàn bộ con người cô, tất cả cảm xúc, đều như đang trôi nổi trên biển, mọi diễn biến của câu chuyện đều không tự chủ được, không, tất cả đều do tâm.

Họ mặc quần áo luộm thuộm ra ăn bữa tối. Khi ăn xong, Từ Viễn Hành kéo cô đến phố Yên Đới Tà.

Cho đến khi bước vào cửa hiệu đó, cô mới biết anh đang tìm cách giải quyết cho lư hương tráng men khảm chỉ vàng. Thực ra nó chẳng liên quan gì đến anh, nhưng anh lại nhớ đến nó.

Tằng Bất Dã không thể nói rõ cảm giác là gì, cô có xung động lớn nhất trong đời: Tạm không nghĩ đến quá khứ của người này, không suy nghĩ về hướng đi trong tương lai, gạt bỏ tất cả mọi thứ, chỉ dựa vào những ngày ngắn ngủi ở bên nhau mà cô nhìn thấy ở người này.

Người sống động trước mắt này. Cô muốn có thêm ràng buộc với anh.

Kết hôn dường như cũng không tệ.

Nhiều việc chỉ là trong một thoáng suy nghĩ.

"Vậy còn tài sản thì sao?" Tằng Bất Dã hỏi:

"Cần công chứng trước hôn nhân chứ? Nếu công ty của anh có kế hoạch IPO (*), phải công chứng chứ? Còn của em nữa, em cũng có kế hoạch của em."

(*) IPO (Initial Public Offering) là phát hành cổ phiếu lần đầu ra công chúng. Đây là quá trình một công ty tư nhân chào bán cổ phiếu ra công chúng lần đầu tiên trên sàn chứng khoán, nhằm huy động vốn từ các nhà đầu tư bên ngoài.

Tiền bạc là hàng rào giữa chủ nghĩa lãng mạn và chủ nghĩa hiện thực, phải xem bạn muốn bước qua phía nào. Cả hai đều im lặng, cùng cười vì ý nghĩ điên rồ vừa nảy ra.

Nhưng mà… Hai người lại đồng thanh lên tiếng.

Anh nói trước đi. Tằng Bất Dã để Từ Viễn Hành nói trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!