Đối với Tằng Bất Dã, đây có lẽ là trải nghiệm chỉ có một lần trong đời: Ngủ cùng người mình thích giữa trời băng tuyết, gần đến mức này, bị túi ngủ quấn chặt lấy nhau.
Từ Viễn Hành trở mình liền đè cô xuống dưới.
Dưới ánh sáng yếu ớt của đèn cắm trại, anh cứ thế nhìn cô. Anh luôn muốn nhìn ra một điều gì khác trong mắt Tằng Bất Dã, chẳng hạn như bối rối, thẹn thùng, bất cứ thứ gì, chỉ cần không phải sự lạnh nhạt đơn thuần.
Nói lại lần nữa.
Từ Viễn Hành nói:
"Vừa nãy anh nghe không rõ."
"Em thật sự rất thích anh."
"Không bằng anh thích em."
Từ Viễn Hành không muốn tranh luận với cô điều gì. Anh biết Tằng Bất Dã không nói dối, giờ phút này cô thực sự thích anh. Nhưng thứ tình cảm ấy chưa đủ để cô đưa ra bất kỳ lời hứa nào với anh.
Một khi rời khỏi con đường băng tuyết này, trở về thành phố, tiếp nhận sự ràng buộc và dẫn dắt của nền văn minh hiện đại, nhiều chuyện sẽ không còn như cũ nữa.
Từ Viễn Hành đã nghĩ thông suốt điều đó vào buổi chiều khi anh cảm thấy vô cùng khó chịu: Những điều ấy không quan trọng, quan trọng là hiện tại.
"Anh đè lên em rồi à?"
Anh hỏi.
Tằng Bất Dã lắc đầu.
Từ góc nhìn của cô, gương mặt lấm tấm râu của Từ Viễn Hành như bị tô vẽ một mảng xanh tím, trông rất thú vị. Cô hơi ngẩng mặt cọ cọ vào anh rồi lại nâng mặt anh lên để ngắm.
Từ Viễn Hành cúi đầu hôn lên má cô, sau đó lại đưa mặt sang chờ cô hôn lại. Trong anh có chút trẻ con đáng thương, điều này khiến Tằng Bất Dã rất thích. Vì thế, cô ôm lấy mặt anh, hôn loạn xạ.
Từ Viễn Hành để mặc cô hôn.
Khi cô đã hôn đủ, anh lại nhìn cô.
Tằng Bất Dã không bao giờ e dè trước ánh nhìn của ai, nhưng Từ Viễn Hành cứ nhìn cô như thế khiến cô hiếm khi thấy bối rối. Cô muốn đưa tay che mắt anh, nhưng anh lại giữ lấy tay cô, áp vào bên đầu mình.
Em sợ gì?
Anh hỏi.
"Nếu anh muốn chém muốn giết thì làm nhanh đi, đừng có dây dưa lề mề." Tằng Bất Dã nói.
Vì giọng họ rất nhỏ nên nghe qua giọng cô như đang làm nũng. Vừa dứt lời, Từ Viễn Hành liền cúi xuống hôn lên tai cô. Trước khi cô kịp phát ra tiếng, anh đã đưa tay bịt miệng cô lại.
Bọn họ lo có sói đến bắt trộm cừu nên phân công Triệu Quân Lan và anh Tôn thay phiên canh gác nửa đêm đầu. Bên ngoài, tiếng cừu non be be vang lên, run rẩy từng nhịp, nghe rõ mồn một. Khả năng cách âm đúng là kém thật.
Triệu Quân Lan đứng bên ngoài lều hai phòng của Từ Viễn Hành, lớn tiếng gọi:
"Anh Từ, đội trưởng Từ, ra hút điếu thuốc đi?"
Từ Viễn Hành cúi đầu nhìn Tằng Bất Dã, cố ý nhích người chạm vào cô. Cô khẽ thở hắt ra một hơi không tiếng động, khóe miệng anh nhếch lên, cười khẽ.
"Anh Từ, đội trưởng Từ…" Triệu Quân Lan cố ý trêu ghẹo bên ngoài. Anh ta vốn là tay lão luyện, nghĩ bụng trong thời tiết băng giá thế này, có lẽ chị Rau Dại vì lạnh mà chui vào túi ngủ của Từ Viễn Hành. Chuyện này xảy ra với người khác thì chẳng lạ gì, nhưng nếu là Từ Viễn Hành thì hiếm hoi thật.
Ông anh mình còn chưa có túi ngủ đôi, chắc là sốt ruột lắm đây.
Từ Viễn Hành tắt đèn cắm trại, ra lệnh cho Triệu Quân Lan biến đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!