Chương 21: Tuyết rơi trên phố – Con người không phải thánh hiền

Tằng Bất Dã phải đến ngày hôm sau khi tỉnh dậy mới cảm nhận được sức mạnh của hội chứng hậu trượt tuyết.

Cơ thể cô không còn là của cô nữa, vì dùng sức không đều ở hai chân khiến nửa bên trái cơ thể đau hơn bên phải. Mặc dù cố gắng đi lại trông có vẻ bình thường nhưng thực tế cảm giác như hai chân đều bị buộc đá.

Trên đường đến nhà ăn, cô gặp Triệu Quân Lan, anh ta thấy vậy cười hì hì:

"Có chuyện gì vậy? Chân của chị Rau Dại còn cứng hơn cả miệng đấy!"

Tằng Bất Dã nhìn anh ta từ trên xuống dưới, ánh mắt rất đáng sợ. Triệu Quân Lan đoán chắc cô không nói ra lời hay ho gì bèn vội vàng giơ tay đầu hàng:

"Em sai rồi, chị cứ im lặng đi, đừng nói gì cả."

Tằng Bất Dã chỉ hừ một tiếng, hai người chậm rãi đi đến nhà ăn.

Từ Viễn Hành lại không có mặt.

"Anh Từ của anh chưa dậy à?" Tằng Bất Dã hỏi Triệu Quân Lan.

"Anh Từ của tôi đã ra ngoài rồi." Triệu Quân Lan nói.

Ra ngoài sớm vậy à?

Đừng nhắc nữa. Triệu Quân Lan có vẻ bực:

"Để sau cậu ấy tự nói với cô! Cô quan tâm anh Từ ghê."

Triệu Quân Lan đã coi Tằng Bất Dã là bạn, mặc dù hai người luôn đấu khẩu nhưng không ảnh hưởng đến tình cảm. Tằng Bất Dã đau chân, ngồi xuống đứng lên càng khó khăn nên chỉ huy Triệu Quân Lan mang đồ ăn cho mình. Trùng hợp sáng nay cô muốn ăn nhiều thứ nên Triệu Quân Lan phải chạy đi chạy lại:

Bánh mì nướng phải phết bơ và sốt chocolate, tô mì phải có rau xanh, há cảo nhỏ phải thêm gia vị, nước ép tươi phải pha nước ép dưa hấu với nước ép cà rốt… Triệu Quân Lan chạy hơn mười phút, cuối cùng phục vụ xong Tằng Bất Dã. Sau khi ngồi xuống, anh ta cẩn thận nói:

"Cô có biết không? Cô là người phụ nữ ăn nhiều nhất, đòi hỏi nhiều nhất mà tôi từng gặp…"

Tằng Bất Dã không nhịn được, cô bật cười thành tiếng.

Cô dĩ nhiên biết mình đôi khi ăn nhiều và quả thật đòi hỏi nhiều. Dáng vẻ của Triệu Quân Lan muốn nói cô nhưng lại sợ cô không vui trông rất đáng yêu.

Cô vỗ vai Triệu Quân Lan và nói:

"Anh lấy giúp tôi đĩa trái cây nữa, như vậy anh không phải vất vả sau khi ăn một nửa."

Tôi nợ cô à?

Triệu Quân Lan vừa nói vừa đi lấy, sợ Tằng Bất Dã muốn ăn đủ thứ nên gắp mỗi thứ một ít cho cô.

Tằng Bất Dã nhiều lần tìm kiếm trong nhà ăn nhưng không thấy Từ Viễn Hành đâu. Thật kỳ lạ, bình thường ăn cơm cô không cảm thấy Từ Viễn Hành là người quan trọng gì. Nhưng khi anh không có mặt, cô thực sự cảm thấy bữa ăn thiếu đi niềm vui.

Triệu Quân Lan phát hiện ra điều đó liền nói với cô:

"Đừng tìm nữa, cậu ấy sẽ về kịp trước khi khởi hành. Đợi tí gói cho cậu ấy một ít."

Đậu Que hôm nay buộc hai bím tóc dựng đứng, trông như Tiểu Na Tra. Nhìn thấy Tằng Bất Dã, cô bé chạy đến bên cạnh, không đợi ai mời đã tự kéo ghế ra, muốn ăn sáng cùng Tằng Bất Dã.

Sinh một đứa đi.

Triệu Quân Lan nói:

"Nếu không được thì tự sinh một đứa, đến bốn năm tuổi là có thể sai nó mang đồ ăn sáng cho cô rồi." Anh ta vẫn còn canh cánh chuyện phải chạy vặt cho Tằng Bất Dã!

Đậu Que không giống Triệu Quân Lan, cô bé rất vui lòng chạy vặt cho Tằng Bất Dã, cứu chạy đi chạy lại. Chị Tời Kéo ngồi bàn bên cạnh, nói với anh Tời Kéo:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!