Đang nghĩ gì thế? Triệu Quân Lan đi tới, dùng khuỷu tay huých cô một cái:
"Đi nào, tôi dẫn cô đi ăn xiên thịt!"
Tằng Bất Dã không đi.
Triệu Quân Lan bèn nói:
"Cô có biết tại sao người Mông Cổ thích Naadam không?"
Tại sao?
"Vì xiên thịt cừu nướng ngon tuyệt cú mèo!" Triệu Quân Lan có một năm từng tham dự lễ hội Naadam mùa hè ở Chính Lam Kỳ, anh ta đã ăn thử xiên nướng một lần. Nói sao nhỉ? Sau khi ăn xong cảm thấy tất cả các xiên nướng khác đều trở nên lu mờ. Ít nhất trong một thời gian anh ta đã nghĩ như vậy.
Các quầy hàng ở Naadam không giống như các quầy hàng ở hội chợ thành phố lớn, đồ ăn không đắt, nguyên liệu thật, dù sao cũng bán cho người địa phương ăn, nếu không ngon thì năm sau chẳng ai mua.
Triệu Quân Lan nhất định phải mời Tằng Bất Dã, kéo cô đi luôn. Tằng Bất Dã nói không ăn, anh ta bảo cô phải ăn; Tằng Bất Dã nói 1 xiên là đủ, anh ta nói không, phải 3 xiên. Anh ta còn bắt Tằng Bất Dã ăn một bát mì Mông Cổ, bảo cô cứ ăn đi, ăn xong cô sẽ quỳ lạy tôi cho xem!
Món mì Mông Cổ đã làm đổi mới nhận thức của Tằng Bất Dã. Những miếng thịt bò vuông vắn phủ kín trên mặt mì, một chàng trai trẻ ăn một phần cũng đủ no.
Tằng Bất Dã ăn gì cũng không có vị gì, may là cô không còn bị nghẹn nữa. Xiên thịt có ngon hay không cô không biết, nhưng nước súp mì Mông Cổ thì cô đã nếm ra được chút vị ngọt. Chuyến đi này, Tằng Bất Dã đã hiểu ra một điều: Con người vẫn phải ăn ngon uống tốt.
Những đứa trẻ Mông Cổ ở đây uống sữa cừu, sữa lạc đà, ăn thịt thỏa thích từ nhỏ, đứa nào đứa nấy cũng trông như những quả pháo nhỏ, đặc biệt khỏe mạnh. Lại mặc trang phục lễ hội năm màu rực rỡ, má đỏ hồng vì lạnh, vừa vui vẻ lại đáng yêu.
Lúc này Triệu Quân Lan nói với cô:
"Chị Rau Dại sau này chơi với bọn tôi nhé? Đừng chơi xong rồi không thèm để ý tới bọn tôi nữa."
Tằng Bất Dã nhìn anh ta, không hiểu sao anh ta lại đột nhiên nói chuyện này. Còn anh ta, một bên gần như cạ que xiên ra tia lửa, một bên nói:
"Có cô ở đây, bọn tôi đều vui. Cô không ở đây, chắc chắn Từ Viễn Hành sẽ không vui."
…Ý gì vậy?
"Ý là bạn bè một phen, thiên trường địa cửu."
Triệu Quân Lan nói xong liền chỉ về phía Từ Viễn Hành:
"Cô đừng quan tâm mấy lời trên mạng, con người cậu ấy thế nào cô phải tự cảm nhận."
"Tôi đã cảm nhận rồi, tôi cảm thấy anh ấy đúng như trên mạng nói, là đồ tồi." Tằng Bất Dã cố ý chọc tức anh ta và cô đã đạt được mục đích. Triệu Quân Lan suýt ngất đi. Sau đó quay người bỏ đi.
Loa phát thanh đang phát bằng cả tiếng Mông và tiếng Hán để thông báo các hạng mục, còn giới thiệu về địa điểm, nói rằng trong lều bên cạnh có nghệ thuật điêu khắc gỗ phi vật thể, Tằng Bất Dã muốn đi xem. Cô thích mùi mùn cưa, mùi đó gần như bao trùm cả tuổi thơ của cô.
Bước vào lều, cô thấy một cụ già đeo kính đang cúi người, trong tay cầm dao khắc đang chạm những chiếc lông trên thân chim ưng. Tằng Bất Dã hít mạnh một hơi, đáng tiếc hôm nay cô không ngửi thấy gì cả.
Đôi mắt già nua dưới cặp kính lão ngước lên nhìn cô, hỏi: Cháu thích cái nào?
Tằng Bất Dã chỉ vào chiếc bình hoa bằng gỗ mảnh mai bên chân ông, thân bình khắc một bông hoa. Người đến thường sẽ mua động vật nhỏ về, như chim ưng hoặc lạc đà, không ai mua bình hoa.
Cụ già nói: 200.
Tằng Bất Dã không mặc cả, trả tiền rồi ôm nó đi ra. Chiếc bình hoa mảnh mai, miệng bình cũng rất nhỏ, nhiều nhất chỉ cắm được hai bông hoa. Tằng Ngộ Khâm lúc còn sống từng khắc một cái, sau đó bị Vương Gia Minh lấy đi, nói là để trong văn phòng.
Sau khi Tằng Ngộ Khâm qua đời, Tằng Bất Dã đi tìm Vương Gia Minh để lấy lại, nhưng chiếc bình hoa đã sớm bị anh ta vứt đi rồi.
Tằng Bất Dã cảm thấy buồn nôn.
Tại sao người ta lại phải giả vờ thích một món đồ, tại sao phải dùng cách này để cố ý lấy lòng chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!