Từ Viễn Hành sau khi vỗ xong liền vốc một nắm tuyết ném vào mặt Tằng Bất Dã, Tằng Bất Dã lại bật dậy đuổi đánh anh. Đàn ngựa ở không xa đều ngẩng đầu nhìn, tò mò xem những con người ngốc nghếch này tại sao lại phá vỡ khung cảnh yên bình này.
Nhưng có vẻ như con người lại đang đánh nhau, bọn ngựa không khỏi tụ tập lại gần nhau, cùng nhau ngắm nhìn họ.
Triệu Quân Lan cũng tham gia vào trận đánh tuyết, anh ta cùng Tằng Bất Dã bao vây Từ Viễn Hành, cầm xẻng lớn hất tuyết về phía anh. Tiếp đó là cô bé Đậu Que được bọc kín mít ôm theo cái xẻng nhỏ chạy tới. Cô bé nhỏ xíu, như một chú sóc con, khi ẩn khi hiện, khi ẩn khi hiện.
Niềm vui chơi đùa với tuyết cứ thế bất ngờ ập đến.
Tằng Bất Dã thậm chí còn muốn cắm đầu vào tuyết, xem có bị tuyết dìm chết không. Hành động ngốc nghếch này bị Từ Viễn Hành ngăn cản, anh túm cổ áo kéo cô lên rồi ném sang một bên.
Nhưng sau đó chính anh lại cúi người, cắm đầu vào tuyết.
Những người còn lại cười ngả nghiêng, Tằng Bất Dã cũng không ngoại lệ, ôm bụng cười ngồi xổm tại chỗ. Cô không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa cười như thế, tiếng cười sảng khoái đối với cô là một món xa xỉ hiếm có. Cô có thể giả vờ mình sở hữu nó, nhưng cô biết đó chẳng qua chỉ là đồ giả.
Từ Viễn Hành không còn giữ hình tượng, trông thật khôi hài, một mình anh đã đẩy niềm vui thật sự đến trước mặt Tằng Bất Dã, như thể bản thân anh chưa từng có bất kỳ phiền não nào vậy.
Đậu Que vẫn đang xúc tuyết không ngừng nghỉ, cô bé rất vui, nói rằng mình là một chiếc xe dọn tuyết. Vợ chồng nhà anh Tời Kéo bế cô bé đi, bế đến trước xe, chỉ vào con đường làng phía trước, họ nói với cô bé rằng, bắt đầu từ đây xúc đến đó, xúc ra một con đường, làm một chiếc xe dọn tuyết thật sự.
Mọi người lúc này mới nhớ ra chuyện quan trọng này – đường đã bị phủ kín.
Từ Viễn Hành có kinh nghiệm.
Dân làng gần đó rất sẵn lòng làm việc này có trả công, anh đã từng tiếp xúc với họ khi đến đây trước đây. Vì thế anh gọi điện thoại, đợi dân làng đến.
Máy kéo, xe dọn tuyết, cùng với những người dân vui vẻ hớn hở, trên xe chở theo những đứa trẻ đang chán nản ở nhà, cùng những du khách không biết trời cao đất dày này mở đường. Nơi đây trở nên náo nhiệt, đàn ngựa đã sớm bị dọa chạy mất từ lâu.
Tằng Bất Dã cũng chưa từng thấy cảnh tượng này, cô đứng đó nhìn một lúc, nhìn thấy vẻ mãn nguyện của năm mới trên gương mặt những người dân này. Họ thậm chí còn nhiệt tình mời: Mùng năm rồi, về nhà ăn bánh chẻo đi!
Tằng Bất Dã lúc này mới nhớ ra:
Đã là sáng mùng năm rồi. Và cô, thật sự rất muốn ăn bánh chẻo. Những chiếc bánh chẻo không được thành công lắm mà cô gói đêm giao thừa hiện lên trong tâm trí, cô hối hận vì đã không gói thêm một ít để mang theo trong tủ lạnh xe.
Khi thèm có thể nấu ba năm cái, dù có khó ăn đến đâu thì đó cũng là bánh chẻo.
Đang quét tuyết trên xe của mình, cô nhìn thấy sương trắng bám trên thân xe. Anh Thường nhắc cô phải quét cả phía trên, nếu không khi đóng băng thì chuyến vượt qua này sẽ rất khó khăn. Vì thế cô đứng trên lốp xe, cố gắng quét, suýt thì ngã xuống. Anh Thường bèn chỉ vào thang và bảo cô trèo lên.
Đây là lần đầu tiên Tằng Bất Dã trèo lên nóc xe của mình ở ngoài hoang dã. Phía trên phủ đầy tuyết, có lẽ còn cả băng đọng lại từ mấy ngày trước, cô ngồi vụng về trên đó vừa kêu ầm ĩ.
Anh Thường cầm máy ảnh ở dưới chụp liên tục, vừa chụp vừa nói: Cười một cái nào!
Tằng Bất Dã thực sự không thể cười nổi, nhưng vì tôn trọng anh Thường, cô vẫn nhe răng cười một cái, trông chẳng khác khóc là mấy.
Triệu Quân Lan dang tay ở phía dưới, nói:
"Chị Rau Dại, đừng sợ, ngã xuống tôi đỡ cho!"
Tằng Bất Dã phải bình tĩnh lại một lúc lâu mới định thần nhìn xung quanh. Tầm nhìn cao hơn hai mét vô cùng rộng mở, cô nhìn thấy khói bếp từ nơi xa xăm và những con ngựa vừa bỏ chạy. Từ Viễn Hành đưa cho cô một ly cà phê đang bốc khói:
"Uống đi, uống xong rồi xuống. Đây là phần thưởng xứng đáng của cô."
Tằng Bất Dã hai tay nâng ly cà phê nóng, run rẩy uống một ngụm, cẩn thận điều chỉnh tư thế ngồi. Ngoại trừ cái lạnh thấu xương, cuối cùng cô cũng tìm được chút cảm giác thư thái.
Phiêu phiêu hà sở tự, thiên địa nhất sa âu – Bồng bềnh chẳng biết đi đâu, một con chim âu giữa trời đất. (*)
(*) Lời bài thơ Lữ Dạ Thư Hoài (Đỗ Phủ)
Không, nếu bố còn sống, ông sẽ không đồng ý cho cô ngâm câu này.
Anh Thường đã tìm được chất liệu, liên tục bấm máy, còn nói với các đồng đội:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!