Chu Tự ra khỏi cửa phòng đặt riêng, Hạ Nghiễn Châu đã khuất bóng sau hành lang.
Lối đi ở đây phức tạp, cô quên mất đường ra, cắm đầu đi đại hai vòng, thì bỗng thấy Triệu Tư Kiều đứng trong góc. Cô đang dây dưa gì đó với người ta, người kia mặc bộ đồng phục màu đen, vóc người quyến rũ, mặt mày nhìn hơi dữ dằn nhưng rất nghiêm chỉnh.
Chu Tự lờ mờ cảm giác đã gặp người này ở đâu rồi, một lúc sau mới nhớ ra là người vệ sĩ ở quán bar lần trước.
Triệu Tư Kiều cũng nhìn thấy cô.
Chu Tự hơi dừng bước, nhưng rồi đi nhanh lên: "Cửa chính ở chỗ nào?"
Triệu Tư Kiều không kịp phản ứng, giơ tay chỉ vào một lối: "Đi thẳng, quẹo trái rồi quẹo phải."
"Tôi có chút việc phải đi trước, cô mau vào trong tiếp họ đi."
"Này! Cô đi đâu?"
Chu Tự không trả lời, cô chạy luôn ra ngoài.
Vòng qua hết các hành lang rắc rối, cho đến khi trước mặt xuất hiện cánh cửa to viền vàng, cô mới thả chậm bước chân. Cách một tấm kính màu trà, cuối cùng cô cũng thấy bóng lưng anh.
Chu Tự thầm thở phào một hơi, cô nghe tiếng giày cao gót của mình gõ từng tiếng trên sàn nhà lát đá hoa cương, mà cứ tưởng như đang gõ từng nhịp lên trái tim mình.
Cô đẩy cửa ra, anh đang chăm chú hút thuốc, chẳng hề nhận ra tiếng động sau lưng mình.
Chu Tự nhìn sang, thấy tay còn lại của anh đang thả lỏng bên người, bèn cổ vũ chính mình, bước lên trước, len các ngón tay vào bàn tay anh, dừng vài giây rồi nhẹ nhàng nắm lấy.
Hạ Nghiễn Châu hơi xoay người, anh chỉ nghiêng sang nhìn cô chứ cũng chẳng nói năng gì.
Chu Tự ngước mắt nhìn anh: "Cứ tưởng anh đi rồi."
"Hút hết điếu thuốc này."
"Anh… đang chờ em hả?"
"Không có."
Chu Tự hỏi tiếp: "Tự anh lái xe đến à?"
"Không phải." Anh nhìn cô, bàn tay đặt bên người vẫn thả lỏng, để cô tùy ý cầm nắm, anh không rút tay ra, nhưng cũng không nắm lại.
Lòng bàn tay Chu Tự đã toát mồ hôi rồi, nhưng cô vẫn mặt dày hỏi tiếp: "… Có tiện đưa em về được không?"
Hạ Nghiễn Châu chẳng nói năng gì, anh cúi đầu rút điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra, thở nhẹ một hơi. Khói thuốc lởn vởn quanh khuôn mặt anh, dưới nét vẽ của ánh trăng, mặt mày anh rõ nét, đẹp đẽ như được điêu khắc tỉ mỉ.
Giờ đã là nửa đêm rồi, không biết trời lặng gió từ khi nào, bầu không khí lạnh lẽo và ẩm ướt quấn lấy cả người mình.
Hạ Nghiễn Châu quăng điếu thuốc vào thùng rác ngay đó: "Không tiện."
Tim Chu Tự như bị gõ một phát, cô thả tay ra, nhưng vừa buông tay anh ra, là anh đã lập tức nắm chặt tay cô. Tim Chu Tự như được chơi tàu lượn siêu tốc, liên tục đánh thùm thụp.
Anh nhìn cô hỏi: "Sao không chơi tiếp đi?"
Chu Tự nói: "Em ra tìm anh đó."
Hạ Nghiễn Châu giơ bàn tay đang nắm chặt, lắc lư trước mặt cô: "Này có nghĩa là sao?"
Chu Tự nhìn vào mắt anh: "Em có chuyện muốn nói với anh."
Thỉnh thoảng lại có người đi ngang qua họ để vào trong, vừa đến thì nhìn ai cũng đàng hoàng nghiêm chỉnh, nhưng khi bước ra thì lộ nguyên hình ngay, từ trên xuống dưới nồng nặc mùi rượu, nếu không ôm gái đẹp thì cũng đang nằm trong lòng trai đẹp thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!