Men rượu lại bốc lên đầy, Chu Tự chỉ thấy hai chân mình lắc lư, hơi chếch choáng, cô lùi ra sau dựa lưng lên vách tường để đỡ người đứng vững.
Cô cảm thấy chỉ đợi tầm một hai phút, Hạ Nghiễn Châu đã đẩy cửa bước ra, anh bước nhanh đến chỗ cô.
Chu Tự híp mắt, thấy anh đã mặc áo khoác rồi, là một chiếc jackets ngắn màu đen làm bằng da dê, chất vải thắng thớm khoác trên bờ vai rộng rãi vững chắc của anh, khiến anh lại càng cao lớn hơn.
Anh bước nhanh mạnh mẽ, đôi giày dưới ống quấn tay của anh theo bước chân mà lúc gấp gáp lúc thả lỏng, ống quần lúc ẩn lúc hiện, khó mà tưởng tượng được cơ bắp khỏe mạnh, rắn chắc cỡ nào…
Chu Tự thôi không nhìn nữa, tim cô đập thình thịch như trống bỏi.
Giờ đây cô như thể đã bị thứ gì đó không chế hoàn toàn, dù cho có chút sợ hãi nhưng vẫn hi vọng những việc sẽ xảy ra ngay sau đó.
"Đi thôi." Hạ Nghiễn Châu đứng ngay trước mặt cô, anh lại lấy túi và áo khoác trên tay cô rồi tự xách.
"Đi đâu?"
"Đến chỗ tôi." Anh chỉ nói thế.
Chu Tự không hỏi nhiều, cô đi theo sau cách anh chừng một bước.
Không quá nhiều người lui tới, xung quanh vẫn ồn ào náo nhiệt, mọi người đều đang mong chờ vào khoảnh khắc giao thừa chút nữa đây.
Hạ Nghiễn Châu nghiêng người né những cô cậu thanh niên bước đến, anh quay sang hỏi: "Em vẫn ổn chứ?"
Chu Tự vẫn còn tỉnh táo đấy, chỉ là bước chân cô phiêu diêu mà thôi.
Cô gật gật đầu.
Hạ Nghiễn Châu xoay người cô vào tường: "Đợi chút." Anh lấy điện thoại trong túi quần tay ra: "Gọi một chiếc xe đến đây đi, qua bên đó cũng khá xa."
Chu Tự nghe theo sắp xếp của anh.
Hạ Nghiễn Châu bấm số điện thoại, nói đơn giản vài câu, sau khi cúp máy, anh đi đến chỗ tường đứng cạnh Chu Tự.
Sau một hồi im lặng, anh nghiêng đầu nhìn cô.
Cô vẫn đang cụp mắt, hai má đỏ bừng, hơi thở như có hơi gấp gấp vất vả, khiến cho lồng ngực cô phập phồng thấy rõ. Qua lớp vải dệt len mỏng manh kia, nó như ngọn núi nhỏ nhỏ chạy dài vừa sừng sững vừa cao nhất.
Hạ Nghiễn Châu nín thở, cố nhìn đi chỗ khác.
Không lâu sau, một chiếc xe điện bốn chỗ không có khách lái đến chỗ họ, nhân viên lái xe đến gần thì đạp thắng, cung kính nói: "Giám đốc Hạ."
Hạ Nghiễn Châu gật đầu, để Chu Tự lên xe trước.
Xe chạy đến đại sảnh resort, xuống khỏi xe điện, anh ấn lầu chín, là nửa tầng lầu độc lập được thêm vào bên khu A.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, âm thanh ồn ào huyên náo cũng dần biến mất, chỉ còn tiếng động cơ đang vận hành vang nho nhỏ.
Hai người đứng sóng vai nhau trong thang máy, giữ im lặng.
Chu Tự chẳng ngờ được rằng, một khi thật sự ở một mình sẽ khiến cô thấp thỏm đến vậy. Thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu, bốn bề xung quanh là kính khiến cô chẳng có chỗ nào lánh mình, mà hình ảnh chiếu trên kính còn nhức mắt hơn bên ngoài kia cũn khiến cô ngẩn ngơ không biết phải làm sao, chẳng còn vẻ thản nhiên như khi nảy đối diện với anh.
Hạ Nghiễn Châu ho nhẹ một tiếng.
Chu Tự thần hồn nát thần tính, cô lật đật ngước nhìn, đối diện với mặt kính, anh thong dong đứng nhìn cô, cái nhìn đó không cuống quýt chẳng hấp tấp, như thể vật săn đã nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Cũng có thể do không gian thang máy chật hẹp, Chu Tự cảm thấy như mình hít thở khó khăn hơn, nảy sinh cảm giác muốn lùi bước.
Hạ Nghiễn Châu cứ như nhìn thấy được cô, "Nóng lắm à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!