Edit: Mỳ
IF16. Kết – Đây là minh chứng cho tình yêu của anh.
Trên đường bay từ Hawaii trở về Los Angeles, Lâm Ấu Tân vẫn còn đắm chìm trong dư vị ngỡ ngàng.
Về đến nhà, Chu Bẩm Sơn nửa ngồi xổm bên ngưỡng cửa. Anh tỉ mỉ lau sạch chiếc vali hành lý, rồi mở ra: "Anh sẽ bỏ quần áo vào máy giặt. Ngoài nội y, còn món nào em cần giặt tay không?"
"Dạ?" Cô hít sâu một hơi, ngơ ngác nhìn quanh, vẻ mặt vẫn còn mơ màng: "Dạ hết rồi á anh. Có gì còn sót thì em sẽ tự làm sau."
"Cứ để anh làm cho. Em mau đi tắm thư giãn đi, quần áo đang mặc cũng thay ra luôn. Để đó đi, anh dọn hết cho em."
Chu Bẩm Sơn bước đến, tiện tay đưa cả túi đồ trang điểm cho cô. Thấy cô vẫn còn ngẩn ngơ, anh đưa tay khẽ búng ngón tay trước mắt cô: "Em đang nghĩ gì thế?"
"……"
Cô nhìn anh một cái, ngập ngừng không nói.
"Sao đó em?"
"…Em thấy… những điều anh nói với em cứ như một giấc mơ vậy. Anh cứ thế mà đùa giỡn với tương lai của chính mình, người nhà anh thật sự sẽ không tức giận sao?"
Chu Bẩm Sơn cười một tiếng đầy vô tư: "Vậy thì phải làm sao đây, Ấu Tân? Anh đã là người của em rồi, em phải chịu trách nhiệm cho tương lai của anh chứ."
"……."
Kể từ đêm sinh nhật đó, Chu Bẩm Sơn đã luôn nhấn mạnh rằng chuyện đã rồi, bát nước đã đổ đi thì khó lòng thu lại. Gia quy nhà họ Chu vốn rất nghiêm khắc, không có chuyện làm xong rồi lại phủi tay bỏ đi, càng không chấp nhận bị người khác vứt bỏ được.
Cô cạn lời nhìn con người lại đang nói bừa, trêu chọc trước mắt: "Em đang nói chuyện anh tạm dừng việc học cơ mà, ai nhắc đến chuyện đó đâu."
"Thì hai chuyện này tính ra cũng là một mà em. Nếu thật sự yêu xa, liệu em có kiên trì nổi không?"
"Làm sao anh biết em không thể?"
Chu Bẩm Sơn nhìn cô một cái thật sâu, thẳng thắn vạch trần sự thật không chút khách sáo: "Nếu em tự tin vào bản thân em cũng như tình cảm của hai đứa thì em đã không giấu ông nội em rồi."
Lâm Ấu Tân nghẹn lời.
Chu Bẩm Sơn mỉm cười, đẩy nhẹ eo cô một cái: "Đi tắm đi em, vừa tắm vừa nghĩ nhé. Nhớ c** đ* bẩn ra rồi đưa anh, anh sẽ gom lại giặt một thể luôn."
Dù có chuyện gì xảy ra, cái thói sạch sẽ của anh lại phát huy tác dụng.
Lâm Ấu Tân lê bước lên lầu, ngâm mình trong bồn tắm, đầu óc và trái tim như bị cuộn len quấn chặt.
Trong đầu cô giờ đây cứ như là đang có một "cô" khác đang không ngừng chất vấn chính cô vậy.
Sao nào, mày đã thực sự suy nghĩ kỹ chưa?
Liệu mày có gánh vác nổi với sự hy sinh cao cả đó của anh ấy hay không?
Từ nay về sau, mày chỉ có thể bên cạnh anh ấy thôi đấy?
Những câu hỏi này xen lẫn ít nhiều là lo lắng, là mừng rỡ, thậm chí là kích động.
Rồi lại có một "cô" khác nhảy ra thách đấu: Thôi thì thừa nhận đại đi. Lâm Ấu Tân à, nhìn thôi cũng đủ thấy rõ mồn một, sẽ không bao giờ có một người yêu mày như anh xuất hiện nữa đâu. Khoảnh khắc biết anh ấy sẽ vì mày mà ở lại, rõ ràng mày đã vui biết bao mà?
Hai cái tôi trong đại não cứ thế đấu qua rồi đá lại, đến khi cô tắm xong vẫn chưa thể nghĩ ra một lời giải thích thỏa đáng.
Chu Bẩm Sơn đã tắm rửa sạch sẽ ở phòng tắm dưới lầu. Thấy cô đi ra, anh đưa chiếc điện thoại trong tay cho cô: "Xem đi em, em muốn ăn gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!