Edit: Mỳ
IF15. Hawaii – "Anh muốn là cả đời của em."
Hai người môi kề môi dịu dàng, không mang theo chút cảm xúc mãnh liệt nào mà thay vào đó là sự an ủi lặng lẽ. Mãi cho đến khi những giọt nước mắt của Lâm Ấu Tân thôi tuôn rơi, những cảm xúc dâng trào kia mới lặng lẽ lắng xuống. Lúc này đây, họ mới tách rời nhau ra.
Thật ra, những lời mà Chu Bẩm Sơn nói, chính cô cũng chẳng thấy vui vẻ gì cho cam. Bởi lẽ cô cũng biết, đó là sự nhượng bộ, là sự thoả hiệp của anh. Dù sâu trong tâm can anh không cho phép, nhưng anh đã vì cô mà gạt bỏ hết những rào cản kia.
"Anh còn khó chịu không? Em nấu cho anh một cốc trà gừng nhé."
Nép mình trong lồng ngực anh một lát, cô chợt ngước đầu lên hỏi.
Chu Bẩm Sơn khẽ bật cười, giọng mũi lười biếng ngân lên, mang theo ý trêu chọc: "Giờ này em mới hỏi thăm anh, có phải hơi muộn rồi không hả em?"
Cô vào đây cả một tiếng. Khóc lóc đã đời xong mới sực nhớ hỏi thăm bệnh nhân, thế này thì vô tâm quá đấy!
Lâm Ấu Tân ngại ngùng gãi đầu, giọng lí nhí: "Thế… anh có muốn uống không?"
"Em có biết nấu không đó? Cẩn thận đừng để bị bỏng tay nha em."
"…. Anh nói cứ như em ngốc lắm ấy."
Chu Bẩm Sơn bật cười, ý bảo Lâm Ấu Tân cứ tự nhiên mà làm.
Lâm Ấu Tân vòng qua cuối giường, xuống lầu nấu trà gừng. Khi đi ngang qua bàn làm việc của anh, trên máy tính vẫn còn in hằn dòng chữ sáng loáng. Cô lờ mờ nhận ra đó là những cụm từ như "đơn đăng ký dự án", "giấy chứng nhận sinh viên".
Cô khẽ nhíu mày mà quay lại nhìn Chu Bẩm Sơn, chỉ thấy anh đã nằm xuống nhắm mắt, trông vô cùng mệt mỏi và thiếu sức sống. Thấy vậy, Lâm Ấu Tân cũng không hỏi thêm nữa, cứ thế mà mở cửa đi xuống.
Nhờ sự thỏa hiệp không hề đặt ra giới hạn nào của Chu Bẩm Sơn, nên cuộc tranh cãi gần như không thể gọi là tranh cãi kia đã lặng lẽ biến mất không để lại chút dấu vết gì.
Đầu tháng 8, Chu Bẩm Sơn chính thức chuyển đến căn hộ của cô.
Hai tuần đầu, họ vẫn ngủ riêng phòng. Rồi vào một đêm nọ, vì cả hai cùng xem phim quá khuya, Chu Bẩm Sơn lười biếng tựa vào đầu giường cô mà không hề có ý định rời đi. Kể từ đó, trên chiếc giường trong phòng cô đã có thêm một chiếc gối nữa.
Cũng chính vì sống chung, cô có cái nhìn sâu sắc hơn về thói quen sinh hoạt của Chu Bẩm Sơn.
Thực ra, anh hoàn toàn không phải là một quý ông mẫu mực, kiểu tự kiềm chế lễ nghi như vẻ ngoài cô vẫn thường thấy ấy. Anh có rất nhiều khoảnh khắc khác người. Chẳng hạn như, anh có thể thức trắng đêm chỉ để xem đá bóng, sáng hôm sau hai mắt đỏ ngầu hết cả lên, thế mà vẫn giả vờ đau ốm để xin giáo sư nghỉ học.
Hay kiểu như, anh sẽ cùng cô đi chơi thả ga ở Universal Studio tận ba ngày, rồi về nhà ngủ bù hai ngày trời, sau đó cứ trì hoãn cái bài thuyết trình cần nộp đến tận phút chót. Cuối cùng, nửa đêm rồi vẫn phải cắm đầu gõ bàn phím điên cuồng trong phòng sách, với mái tóc còn dựng ngược cả lên vì thiếu ngủ trầm trọng.
Rồi còn cả việc, lúc anh đang tập trung chiến game căng thẳng, tự dưng lại vô cớ đứng dậy, đi đến đè cô xuống và hôn sâu đến hai phút liền, sau đó buông cô ra rồi vội vàng quay lại chơi tiếp, cứ hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra ấy.
Đương nhiên, anh còn vô số những khoảnh khắc khác nữa cơ. Mà mấy cái cảnh tượng đấy, cô khó lòng kể ra hết hay nhớ lại lắm.
Chẳng hạn, mỗi khi ông nội cô gọi điện đến, anh sẽ vô tình luồn tay vào, khe khẽ v**t v*, chọc ghẹo, khiến cô suýt bật thành tiếng, buộc phải vội vàng cúp máy. Hay kiểu như, mỗi khi cô tắm xong, ánh mắt anh cứ dán chặt vào cô lúc cô thay đồ, không cho phép cô né tránh, cho đến khi cô mặc xong món đồ cuối cùng. Hay còn việc chung giường khiến lửa gần rơm dễ bùng cháy, những lần như thế anh cứ chạm nhẹ vào một chút rồi lại khó khăn rút ra như thể lý trí vừa quay trở lại, cuối cùng đành phải tìm cách xoa dịu qua lớp vải mỏng manh ấy……
Mỗi lần anh để lộ khía cạnh này, cô lại được cập nhật thêm một nhận định của mình về Chu Bẩm Sơn.
Cái tính cách có phần cực đoan vì bị đè nén ấy luôn khiến anh kiếm tìm một chút k*ch th*ch. Mặc dù những khoảnh khắc này rất hiếm hoi, nhưng mỗi lần nó xảy ra, cô lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc hơn về sự thật rằng Chu Bẩm Sơn năm nay cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi mà thôi. Thậm chí, có đôi lúc anh cứ hệt như là một đứa trẻ đang đòi kẹo vậy.
Kể từ khi dọn về sống chung, cả hai dường như có một bộ luật bất thành văn là không bao giờ nhắc đến chuyện sau khi kỳ trao đổi này kết thúc thì họ sẽ ra sao. Chu Bẩm Sơn cũng thôi không còn đòi cô phải đánh bài ngửa với gia đình nữa.
Họ sống với nhau cứ như mọi cặp đôi bình thường trên thế giới. Nào là cùng ăn uống, cùng lên lớp, cùng nhau ngủ vùi. Cả hai tung tăng đuổi sóng, dẫm chân trần trên bãi cát chiều tà rồi trao nhau một nụ hôn thật dài, nồng nhiệt. Cùng trao nhau nụ hôn mà mặc kệ là người ta có đứng lại nhìn dưới ánh đèn xanh lờ mờ, hơi men nhẹ nhàng của đêm California hay không.
Ngày 28 tháng 9 là sinh nhật của Lâm Ấu Tân.
Nhóm bạn người Hoa mà cô quen biết rủ rê tổ chức tiệc tùng để ăn mừng. Thế nhưng vì Phùng Ngọc Trân cùng cậu bạn trai luật sư đã chuồn đi Singapore nghỉ hè, còn Tùy Bạch Khiêm thì mất hút. Vậy nên Lâm Ấu Tân đành từ chối khéo lời mời của những người không quá thân. Thay vào đó, cô chọn cùng Chu Bẩm Sơn đến Hawaii để ăn mừng tuổi mới.
Dạo này Chu Bẩm Sơn bận tối mắt, cứ chốc chốc lại phải họp với bệnh viện trong nước. Anh có một người bạn tên Văn Trừ, đã khởi nghiệp từ thời đại học và giờ đang có một công ty vật tư y tế ở Tây Thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!