Edit: Mỳ
Lâm Ấu Tân có hơi bất ngờ, nhưng cũng chỉ là một chút thôi.
Bởi lẽ, ba mươi mốt tuổi đối với một gia đình danh giá như họ, quả thật không còn trẻ nữa rồi.
Hơn nữa, cô nhớ mang máng là hôm đó ông nội Chu đã từng nói, Chu Bẩm Sơn là anh cả, các em trai em gái phía sau đều đã yên bề gia thất và có con cả rồi, chỉ còn mỗi anh.
Vậy nên ông có sốt ruột cũng là điều hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Nhưng dù có thấu hiểu đến đâu, không khí trong khoang xe vẫn trở nên thật lúng túng.
Lâm Ấu Tân nghiêng mặt đi, cảm thấy hai bên má mình hơi ửng hồng.
Một cảm giác thật lạ lẫm.
Chu Bẩm Sơn ho nhẹ, cánh tay đặt trên vô lăng rồi lại từ tốn buông xuống: "Xin lỗi, anh có làm em sợ không. Ý anh là…"
"Em biết rồi." Lâm Ấu Tân chống tay lên má, quay lại và nhanh chóng ngắt lời anh: "Em hiểu anh đang nghĩ gì."
Chu Bẩm Sơn tức thì nhìn về phía Lâm Ấu Tân. Nhìn thấy gương mặt cô trong trẻo, trái tim đang đập dồn dập của anh mới dịu xuống một chút.
"……em nghĩ anh đang nghĩ gì vậy, Ấu Tân?"
Lâm Ấu Tân cảm thấy mỗi khi Chu Bẩm Sơn gọi tên cô, luôn có một sự nghiêm túc lạ thường.
Cô ngây thơ hiểu theo cách của mình: "Chắc cũng giống em thôi, ông nội Chu cũng gây áp lực cho anh lắm nhỉ."
Không gian trong xe đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Trái tim Chu Bẩm Sơn đập nhanh rồi từ từ trở lại nhịp bình thường, ánh mắt anh dán chặt vào đôi mắt cô.
Đôi mắt ấy chớp chớp, lấp lánh như những vì sao, giống hệt đôi mắt của cô bé ngày xưa.
Chu Bẩm Sơn nhìn cô hai giây. Cuối cùng anh không nói gì, chỉ mỉm cười quay đầu lại. Đến khi ánh mắt anh hướng thẳng về phía trước, lúc này anh mới dịu dàng nói: "Ừ, em hiểu là tốt rồi."
Lâm Ấu Tân nghiêng đầu khó hiểu.
Đây là lần thứ hai Chu Bẩm Sơn cười trong đêm nay, nhưng cô chẳng thể hiểu được ý nghĩa đằng sau nụ cười đó.
Người này thật sự rất kỳ lạ, chẳng phải anh là một đóa hoa trên núi cao sao?
"Vào nghỉ ngơi đi, cũng muộn rồi." Nụ cười của Chu Bẩm Sơn dần phai. Anh quay sang nhìn cô, trong đôi mắt vốn lạnh lùng thường ngày nay lại ánh lên vài tia dịu dàng.
"À, vâng."
Lâm Ấu Tân cúi đầu xem giờ, hơi giật mình, đã gần 11 giờ rồi. Hai người họ đã ở trong xe suốt một tiếng ư?
Cô mở cửa xe, vẫy tay với anh: "Anh Chu, anh lái xe cẩn thận nhé."
Chu Bẩm Sơn hạ cửa sổ ghế phụ, hơi nghiêng người: "Về đến nhà thì nhắn tin cho anh một tiếng."
Lâm Ấu Tân: "……"
Sao vậy nhỉ?
Thế nhưng cô biết mình có cố gắng cũng không thể hiểu được suy nghĩ của Chu Bẩm Sơn, nên ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, được ạ."
Ánh mắt Chu Bẩm Sơn lộ vẻ tán thưởng, anh vẫy tay chào tạm biệt cô.
/
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!