Chương 8: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mỳ

Trái tim Lâm Ấu Tân khẽ rung lên, hẫng mất một nhịp. Cô chợt nhận ra đã bao lâu rồi không có ai thốt ra những lời "anh sẽ không trách em" như vậy với mình.

Ông nội trách cô, giận đến nỗi ba ngày không thèm gọi một cuộc điện thoại. Khúc Tĩnh Đồng dù không nói thẳng, nhưng cô hiểu, chị ấy cũng đang giận cô, bởi chính cô đã khiến người ông ngoại mà Khúc Tĩnh Đồng kính yêu nhất phải lâm bệnh. Dì cả thì khỏi phải bàn, từ sau khi cô dứt khoát từ chối tiếp tục liên lạc với Trịnh Sóc, bà ấy đã không chủ động nói chuyện với cô thêm một lần nào.

Ngay cả Lương Tiêu Thụ, trước lúc chia tay, cũng không ngừng trách cứ cô. Anh ta nói: "Lâm Ấu Tân, em có thể mãi mãi tự do, mãi mãi sống với lý tưởng của mình, vì em có tiền, có cái quyền được sống phóng túng. Nhưng anh thì không, anh không thể làm ngơ trước khoảng cách giữa chúng ta, càng không thể vì tình yêu mà từ bỏ lòng tự trọng, quỳ gối trước em. Anh không thể chỉ bằng một tờ giấy kết hôn mà nghiễm nhiên cùng em hưởng thụ thành quả của gia đình em, sống cuộc đời của một kẻ ăn bám như vậy được!"

Cả thế giới này đều trách cứ cô. Mỗi người một quan điểm, ai cũng có lý lẽ riêng. Cô cứ vậy mà trở thành kẻ mang tội lỗi muôn đời.

Nhận thấy vẻ mặt bất ổn của cô, Chu Bẩm Sơn siết chặt nắm đấm, rồi lại kìm lòng, lùi lại một bước. Anh đặt tay lên cửa: "Em nghỉ ngơi đi. Anh về đây." Anh nghĩ, có lẽ cô cần một khoảng lặng.

Lâm Ấu Tân lặng lẽ cúi đầu: "Anh Chu đi đường cẩn thận nha."

Chu Bẩm Sơn khẽ cong môi, đáp: "Ừ."

Cánh cửa đóng lại, nuốt trọn cả ánh sáng cuối cùng nơi hành lang. Cô đặt gói thuốc và trái cây xuống tủ rồi dò dẫm tìm công tắc đèn. Ánh đèn vàng nhạt bừng sáng, soi rõ chiếc móc khóa đôi cô dán ở cửa. Cặp "Shin đã về" và "Ai đã về"(trong truyện shin cậu bé bút chì*) từng là hot trend hồi đầu năm. Mỗi người giữ một chiếc chìa khóa xe, mỗi khi về nhà lại ghép chúng vào nhau.

Một kiểu lãng mạn có phần hình thức.

Thế mà giờ đây, nó chỉ khiến cô thấy lòng thêm phiền muộn. Cô dứt khoát giật phăng nó xuống, vứt vào thùng rác. Đem dâu tây Chu Bẩm Sơn mua ra, những trái dâu tây to tròn, chỉ cần ăn vài quả đã no. Cô cất phần còn lại vào tủ lạnh rồi sau đó, cô đi tắm và leo lên giường.

/

Sau khi khỏi bệnh, cô lại tiếp tục lịch trình luyện tập ở nhà hát. Ông nội vẫn chẳng chịu nói chuyện với cô, nên cô đành phải lén gọi cho dì Tùy để hỏi thăm tình hình.

Dì Tùy là người giúp việc lâu năm trong nhà, thân thiết chẳng khác gì người thân, vừa nghe cô hỏi đã thở dài liên tục: "Ông vẫn thế thôi con ạ, uống thuốc thì đỡ hơn, nhưng không uống là lại chóng mặt. Mới hôm kia, ông còn bị choáng quá nên phải gọi bác sĩ đến nhà truyền nước đấy."

"Ông đã đi bệnh viện kiểm tra chưa ạ?"

"Chưa con. Ông con từ trước đến nay vẫn ghét đến bệnh viện mà. May mà bác sĩ ở trạm xá khu phố cũng tốt, truyền nước xong thì ổn định hơn rồi. Mà Ấu Tân này, con dạo này thế nào rồi? Bệnh viêm amidan đã đỡ chưa hả con?"

Qua điện thoại, dường như dì Tùy đang đi lại trong nhà, thỉnh thoảng cô còn nghe thấy tiếng ho trầm đục, nghèn nghẹn. Mất vài giây định thần, mắt cô đã hơi hoe hoe: "Con khỏi rồi ạ. Con nằm viện ba ngày, có Chu Bẩm Sơn ở lại chăm sóc cho con mà dì."

Khi nhắc đến anh Chu Bẩm Sơn, cô biết đó là cách hiệu quả nhất lúc này.

Giọng dì Tùy lập tức vui vẻ hẳn lên, cứ như đang nói với ai đó: "Thì ra là cậu Chu chăm sóc cho con à? Dì thấy rồi. Hôm dì mang quần áo cho con, cậu ấy cứ ở mãi trong phòng bệnh. Hay là con mời cậu ấy về nhà ăn cơm một bữa để cảm ơn nhé?"

"…Để con hỏi anh ấy đã. Anh ấy bận lắm dì, đến thời gian ăn cơm cũng chẳng đủ cơ."

"Được rồi được rồi, con cứ hỏi đi. Nhưng bận thế nào thì cũng phải có lúc nghỉ chứ. Thôi, dì không nói nữa, các con tự sắp xếp đi, muốn ăn gì thì bảo dì, dì chuẩn bị cho!"

"Vâng ạ."

Cúp điện thoại, Lâm Ấu Tân đứng lặng một lát ở cửa sổ rồi mới quay lại phòng tập. Vừa định đặt điện thoại xuống thì một tin nhắn đến. Mở ra xem, quả nhiên là của ông nội, ông bảo cô đặt lịch hẹn với Chu Bẩm Sơn để mời anh đến nhà dùng cơm. Lâm Ấu Tân vừa buồn cười vừa bất lực, nhắn lại: [Cuối cùng ông cũng chịu nói chuyện với con rồi à?]

Lâm Giới Bình vẫn kiêu ngạo: [Chỉ nể mặt thằng nhóc Bẩm Sơn thôi.]

Lâm Ấu Tân khẽ cười, không trả lời nữa. Thôi thì cũng tốt, đời người mà, cứ vui vẻ là được. Ý chí riêng của bản thân chưa bao giờ quan trọng.

Việc mời Chu Bẩm Sơn đến nhà ăn cơm cứ thế được quyết định. Lâm Ấu Tân có nhiệm vụ hẹn thời gian, còn ông nội thì sẽ tìm khoảng thời gian nào đó mà đi xin lỗi Chu Tái Niên.

Công việc của Chu Bẩm Sơn quả thật rất bận, nên không thể ăn trưa mà chỉ có thể hẹn ăn tối.

Khúc Tĩnh Đồng biết chuyện Chu Bẩm Sơn sẽ đến nhà ăn cơm, cũng đòi đến bằng được.

Lâm Ấu Tân đáp: [Tùy chị thôi, tiện thể mang cả thằng bé Đậu Miêu đến, để chuyển hướng sự chú ý của ông nội, đừng để ông ấy cứ cằn nhằn em mãi.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!