Chương 7: (Vô Đề)

Edit: Mỳ

Chu Bẩm Sơn đẩy đến cho cô một chiếc xe lăn.

Mu bàn tay cô do cử động mà bị lệch kim truyền, anh lại gọi y tá đến tiêm lại.

"Bác sĩ nói sao, chỉ là sốt thường hay là cảm cúm hả em?"

Khi lên thang máy, Chu Bẩm Sơn hỏi, ánh mắt lại không ngừng nhìn vào vết kim đang rỉ máu trên mu bàn tay cô.

Có lẽ vì đang ở sân nhà của mình, Chu Bẩm Sơn tự nhiên hơn hẳn so với hôm ở Nam Sùng.

"Viêm amidan dẫn đến sốt ạ."

Giọng cô khàn khàn, ôm chặt chiếc túi trong lòng. Thoạt nhìn, trông cô chẳng khác nào một cô bé học sinh tiểu học ngày đầu đến lớp. Đây là lần đầu tiên trong đời, cô phải ngồi xe lăn để vào phòng bệnh khi truyền dịch.

"Anh Chu, em có cần phải nhập viện không? Chỉ là viêm amidan thôi mà."

Chu Bẩm Sơn thoáng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, nhất thời không phân biệt được đó là lương tâm của một bác sĩ hay xen lẫn chút tư tình. Anh chỉ trầm giọng nói: "Dạo này vào đông, cúm nặng hơn nhiều, tốt nhất đừng lơ là. Về nhà nếu không có ai chăm sóc, thì cứ ở lại bệnh viện vài ngày cho yên tâm, tránh để nhiễm trùng thành viêm phổi."

Viêm phổi? Nghiêm trọng đến vậy sao?

Nghe thế, cô cũng không dám phản đối nữa.

Đi ngang qua quầy y tá ở khu nội trú quốc tế. Các cô y tá trẻ thấy Chu Bẩm Sơn đích thân đẩy người đến, ai nấy đều ngạc nhiên, ánh mắt đầy tò mò xen lẫn cả những trái tim tan vỡ.

Một cô y tá khoảng hai mươi tuổi nhiệt tình chạy ra, vừa tò mò vừa hóng chuyện: "Phó khoa Chu, có cần em giúp gì không ạ?"

Cô y tá không ngừng nhìn ngắm Lâm Ấu Tân từ đầu đến chân, vẻ kinh ngạc không thể che giấu.

Khu quốc tế không thiếu bệnh nhân vừa giàu vừa đẹp, nhưng người này quả thực rất xinh, nói là minh tinh cũng không quá lời. Nét mặt vô cùng tinh tế, mang vẻ đẹp đậm chất diễn viên chính trong một bộ kịch nào đó. Chiếc áo khoác da dài màu đen che đi gần hết cơ thể, nhưng lấp ló đâu đó là đôi chân dài và cổ tay thon gọn, đủ để thấy vóc dáng cũng chẳng hề tầm thường.

Ôi chao, thảo nào Phó khoa Chu đích thân đưa đến. Hoá ra đóa hoa trên núi cao lại thích mẫu người như thế này!

Lâm Ấu Tân thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm thì ngại ngùng, kéo vành mũ lưỡi trai xuống thấp hơn một chút.

Mãi đến khi đỡ cô nằm gọn trên giường bệnh, Chu Bẩm Sơn mới trả lời cô y tá, giọng nói tuy xa cách nhưng lại pha chút dịu dàng: "Không cần đâu. Lát nữa tôi sẽ đổi ca rồi qua đây, cảm ơn cô và mọi người đã giúp sắp xếp phòng bệnh."

Giường bệnh và phòng bệnh ở bệnh viện lúc nào cũng khan hiếm. May mà mấy hôm nay lượng bệnh nhân nhập viện không nhiều, với lại một phó chủ nhiệm khoa như Chu Bẩm Sơn có suất giường cố định cho người nhà, nên mới có thể dành ra được một phòng riêng ở khu quốc tế cho cô. Dù vậy, chắc chắn vẫn phải nhờ đến sự giúp đỡ của vài người khác.

Đây là lần đầu tiên Lâm Ấu Tân thấy anh chu đáo đến thế trong những mối quan hệ xã giao, cô không khỏi có chút ngạc nhiên. Cô cứ nghĩ Chu Bẩm Sơn thuộc tuýp người lạnh lùng, chỉ biết ra lệnh mà thôi.

Lý Tư Dã và y tá rời đi không lâu sau đó, để lại hai người trong căn phòng bệnh rộng thênh thang, cảm giác gượng gạo đến lạ.

"Em đã ăn sáng chưa?" Sau một hồi im lặng, Chu Bẩm Sơn lên tiếng hỏi.

"…Chưa ạ."

"Tối qua có ăn gì không?"

"…Cũng không ạ."

Lâm Ấu Tân thấy rõ người đàn ông đang ngồi đối diện nhíu mày, biểu cảm ấy giống hệt như ông nội của cô mỗi khi sắp sửa mắng người. Theo bản năng, cô khẽ rùng mình, chuẩn bị tinh thần bị mắng một trận. Nào ngờ, giây tiếp theo, cô chỉ nghe thấy giọng Chu Bẩm Sơn, nhẹ nhàng bảo cô ngủ đi, khi nào dậy rồi hẵng ăn.

Lâm Ấu Tân nhìn anh một cái rồi khẽ gật đầu: "Vâng ạ."

Gần mười một giờ, cô truyền xong dịch. Lúc tỉnh lại, người vẫn còn mơ màng, Chu Bẩm Sơn đã không còn ở đó. Y tá đến rút kim truyền cho cô, còn dặn dò buổi chiều phải truyền thêm một lần nữa.

"Anh Chu… ờ, anh Chu Bẩm Sơn đâu rồi ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!