Chương 6: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mỳ

Hôm đó, sau khi từ quán bar trở về, Lâm Ấu Tân bị cảm.

Từ Trừng Ninh bảo rằng, chắc là do cô uống nhiều lại mặc phong phanh nên bị trúng gió mất rồi.

Lâm Ấu Tân tự nhủ, cơn gió này cũng ghê đấy. Hại cô cảm đến mức mà từ cảm cúm biến thành viêm amidan luôn cơ.

Buổi tập luyện cho vở "Khổ Nhĩ" đã bắt đầu, ấy vậy mà cô không hề xin nghỉ. Cô cứ thế mà đeo khẩu trang đến tập mỗi ngày vì tinh thần trách nhiệm. Nhưng chưa đầy hai ngày, cơ thể cô đã có những phản ứng không hay. Nào là mắt ch** n**c liên tục, nào là giọng nói khàn đục và cả những cơn đau rát từ nơi cổ họng nữa.

Thấy thế, Từ Trừng Ninh không nói thêm lời nào, một mực bắt cô về: "Thôi nào, thiếu gì mấy ngày này. Cậu mà đổ bệnh thật thì mới là rắc rối to đấy."

"Tớ vẫn có thể trụ được mà."

"Trụ cái gì mà trụ! Cậu đừng có lây bệnh cho bọn tớ nữa. Về nhà đi."

Lâm Ấu Tân chẳng thể cự tuyệt lòng tốt của cô bạn, đầu óc lại càng lúc càng mơ màng, cuối cùng đành xuôi theo về nhà.

Căn hộ ở Nam Sùng là món quà mà ông nội đã chuẩn bị cho cô từ mấy năm về trước. Chỗ này rộng tận 300 mét vuông nằm ngay giữa trung tâm thành phố, tiện đi lại tới đoàn kịch.

Mọi người thường bảo đây là căn hộ dành cho một người độc thân, nhưng nhìn vào lại giống một tổ ấm tân hôn thì đúng hơn.

Nào là chiếc giường đôi thật lớn, bồn rửa mặt đôi đã được thiết kế sẵn, đến phòng thay đồ cũng có hai cái riêng biệt cho nam và nữ. Hơn nữa, mọi thứ trong nhà, từ những vật dụng nhỏ bé nhất như bát đĩa, nồi niêu cho đến từng góc nhỏ trang trí, đều được chuẩn bị có đôi có cặp, vô cùng tinh tế.

Thế nhưng, sự thật lại thật trớ trêu. Nơi này, ngoài cô ra, chưa từng có bất kỳ bóng dáng người đàn ông nào xuất hiện. Thậm chí, một chiếc áo thun đơn giản hay một cái dao cạo râu cũng không hề có.

Bởi lẽ, người đó quá đỗi kiêu ngạo. Cả cuộc sống xa hoa được người khác sắp đặt, anh ta cũng chẳng màng tới.

Lần nào trở về căn hộ Nam Sùng, Lâm Ấu Tân đều nhìn thấy ánh đèn hiu hắt lẻ loi mà trong lòng dâng lên một nỗi buồn miên man. Hoá ra có tiền cũng là một cái tội.

Đúng lúc ấy, điện thoại của Khúc Tĩnh Đồng gọi đến. Cô đang bới tung cả tủ lạnh lẫn tủ bếp để tìm thức ăn liền và thuốc uống.

"Vẫn chưa ăn cơm à? Dì Tùy không đến nấu sao? Hay là thuê thêm một người giúp việc nữa đi."

Lâm Ấu Tân vừa tìm được một lọ Xuyên Bối Tỳ Bà Cao(1), không biết đã hết hạn chưa, cô vội vàng vặn nắp, chuẩn bị dốc thẳng vào cổ họng: "Dì Tùy không đến. Em ăn đại cái gì cũng được mà." 

Bình thường đi Tuỳ thỉnh thoảng sẽ đến căn hộ Nam Sùng nấu vài món ăn nhanh để sẵn trong tủ lạnh cho cô. Thế nhưng dạo gần đây dì lại không đến, có lẽ là bên phía ông nội đang cần người chăm sóc.

Khúc Tĩnh Đồng đang ôm con đọc truyện tranh, không khỏi thở dài: "Cả em và ông ngoại đều như mấy con lừa bướng bỉnh í. Con lừa lớn nuôi con lừa bé. Em cứ xem, nếu em không xuống nước, chị chắc chắn là ông ngoại cũng nhất quyết không chịu nhún nhường đâu."

"Em cũng không thể xuống nước được. Rõ ràng là ông nội đã nói oan cho em mà, tại sao em phải xin lỗi chứ?"

Lúc này Lâm Ấu Tân đã khó khăn nói không thành lời vì bệnh, nhưng trong lòng vẫn còn ấm ức nên trên môi vẫn không hề nhượng bộ.

Lâm Giới Bình đã nói hết lời, Khúc Tĩnh Đồng cũng không giấu giếm nữa: "… Nói vậy cũng không đúng, em cứ mãi không chịu kết hôn, đừng nói với chị là không phải là vì cái cậu Lương Tiêu Thụ kia nhé? Chị cóc tin."

Từ nhỏ, Lâm Ấu Tân đã sống thay phiên mà sống giữa nhà dì cả Lâm Khiết Trân và ông nội Lâm Giới Bình, nên quan hệ giữa cô với chị họ Khúc Tĩnh Đồng vô cùng tốt. Cả quá trình cô theo đuổi Lương Tiêu Thụ, Khúc Tĩnh Đồng luôn là người đầu tiên lắng nghe và chứng kiến. Thậm chí bức thư tỏ tình dài hơn ba nghìn chữ vào năm tốt nghiệp cấp ba cũng là Khúc Tĩnh Đồng thay cô gửi đi.

Câu nói kia là gì nhỉ? Khi còn trẻ đã từng gặp một người quá đỗi xuất chúng, thì những người khác về sau đều không thể nào gượng ép chấp nhận được. Từ năm mười tám tuổi bên nhau, đến nay đã hai mươi sáu tuổi, tám năm cùng nhau vượt qua mọi khó khăn để theo đuổi ước mơ, cùng nhau san sẻ mọi đắng cay ngọt bùi. Làm sao mà nói quên là quên ngay được đây.

"… Chị không tin thì thôi."

Lâm Ấu Tân ngửa cổ uống hết siro ho trong tay, chất lỏng sánh đặc dính vào cổ họng, khiến cô chẳng còn muốn nói thêm lời nào.

"Chị có tin hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng là em phải là người tự bước qua được chuyện này cơ."

"Em gái à, cái thằng Lương Tiêu Thụ đó lúc nào cũng tự cao tự đại, nó coi cái lòng tự trọng của nó quan trọng hơn cả em. Lúc chia tay nó nói gì? "Anh không thể quỳ gối mà yêu em!" Buồn cười thật đấy, chỉ vì nó không giàu có bằng nhà chúng ta mà nó có thể xem em như một món đồ bỏ đi hả? Lý lẽ ở đâu ra vậy? Nó đi đóng phim, kiếm được bao nhiêu thì cũng chẳng thể nào sánh được với gia sản ba đời kinh doanh của nhà họ Lâm mình?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!