Edit: Mỳ
Khi Chu Bẩm Sơn về đến nhà là đã 8 giờ tối.
Trong buổi tiệc anh có nhấp một chút rượu sake, đến khi tài xế chở anh về tới nhà thì cũng đã khá muộn. Khoảnh khắc anh về đến nhà là vừa hay tiếng chuông đồng hồ ở phòng khách điểm. Vào đến cửa rồi anh mới chợt nhận ra là ở ngoài hành lang, đến một ánh đèn cũng chẳng có.
Cánh cửa hé mở, cả căn hộ lớn giờ đây lại đang chìm trong màn đêm vô tận, yên tĩnh đến mức cứ như chưa từng có ai ở.
Anh đi quanh nhà một vòng, sau cùng mới tìm thấy cô đang nằm trong phòng chiếu phim.
Đẩy cửa vào, một luồng không khí lạnh lẽo ập tới. Cô để điều hòa ở mức rất thấp, đang cuộn mình trong chăn xem phim, trên đùi còn có một chiếc laptop, thỉnh thoảng lại gõ gõ vài phím.
Cô đang làm việc sao?
Anh vô thức định lại gần, nhưng rồi lại dừng bước khi nghĩ đến bộ quần áo đã ở bệnh viện cả ngày, đầy rẫy vi khuẩn.
Đúng lúc ấy, Lâm Ấu Tân quay đầu lại, đôi mắt trong veo nhìn anh: "Anh về rồi à?"
Từ góc độ của Chu Bẩm Sơn, anh không thể quan sát toàn cảnh, chỉ có thể thấy gương mặt cô lúc sáng lúc tối dưới ánh sáng màn hình, đẹp đến nao lòng, còn lại thì không thấy gì khác.
Anh khẽ nhếch môi cười: "Ừm, anh đi tắm đây. Em cứ xem tiếp đi."
Mấy ngày trước thì không thấy gì, nhưng giờ chỉ cần nghe anh nói những câu như "Em xem một lát đi", "Ngoan, tự ăn cơm nhé" thì không hiểu sao tự nhiên cô thấy tức muốn nổ tung.
Thế là, ánh mắt hơi lạnh của cô dừng lại trên người anh một chút rồi lại như không có chuyện gì xảy ra, quay mặt đi chỗ khác: "Anh đi đi."
"Ừ."
Khoảnh khắc Chu Bẩm Sơn đóng cửa lại, màn hình máy tính của cô lập tức chuyển từ giao diện tài liệu sang giao diện tin nhắn WeChat.
Cuộc trò chuyện với Lý Tư Dã vẫn dừng lại ở năm phút trước.
Lý Tư Dã: [Em gái không biết à? Anh cũng chỉ nghe nói thôi, anh Chu ở bệnh viện rất ít khi tiếp xúc với con gái. Mà nhé, bác sĩ Bạch là một trong số ít người khác giới từng đi ăn, đi xem phim với anh ấy đó.]
Ấu Tân: [Em chưa từng nghe anh ấy nói. Sao anh ấy bảo em là anh ấy cũng không có ánh trăng sáng nào hết mà?]
Lý Tư Dã gửi tới vài biểu tượng mặt cười toe toét: [Anh ấy lầm lì như vậy đương nhiên sẽ không nói cho em biết rồi. Nhưng bố của bác sĩ Bạch là phó viện trưởng bệnh viện bọn anh, còn cậu cô ấy là cấp trên trực tiếp của anh Chu, cả hai người đều rất coi trọng anh Chu. Hơn nữa, anh Chu khi không lại không ở lại Tổng viện Bắc Kinh mà chạy đến Tây Thành, em nói xem còn có thể vì lý do gì nữa.]
Ánh mắt cô lạnh lùng gõ chữ: [Ồ, thế sao anh ấy không theo đuổi bác sĩ Bạch luôn đi.]
Lý Tư Dã: [Chuyện này thì anh không biết rồi, anh trai của em không thể nào kể chuyện này cho anh nghe được. Nhưng mà bác sĩ Bạch kiêu ngạo lắm, dù sao thì bố cô ấy cũng ở đó mà. Nên là anh nghĩ có lẽ anh Chu không muốn người khác nói ra nói vào, dù sao thì chủ nhiệm Chu nhà mình cũng tài giỏi mà, em nói phải không?]
Hóa ra là vậy.
Chu Bẩm Sơn còn chẳng thèm dùng đến quan hệ của nhà họ Chu, đi lại chỉ dùng một chiếc xe ba bốn chục vạn tệ, chắc chắn không thể hạ cái lòng tự trọng kiêu hãnh đó để làm con rể của viện trưởng, để người ta bàn tán xì xào được.
Giỏi quá nhỉ?
Cái tôi chết tiệt của đàn ông.
Lâm Ấu Tân đã biết được điều mình muốn, không còn muốn nói chuyện tiếp nữa. Thế nhưng Lý Tư Dã, người chỉ vì một lượt thích trên WeChat của cô mà chủ động bắt chuyện, vẫn không ngừng đeo bám.
Lý Tư Dã: [ Em gái, vở kịch của em khi nào công chiếu vậy? Đến lúc đó, anh có thời gian sẽ đến ủng hộ em. ]
Với thái độ dùng xong thì đừng giết, Lâm Ấu Tân trả lời: [ Giữa tháng ba, đến lúc đó em sẽ tặng anh hai vé. Có gì anh nhớ dẫn bạn gái đến xem cùng nhé. ]
Gửi xong, cô thoát khỏi WeChat trên máy tính, bởi vì Chu Bẩm Sơn đã tắm xong và đi vào.
Mùi muối biển ẩm ướt thoang thoảng, anh ngồi xuống cạnh cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!