Edit: Mỳ
Hai bên gia đình nán lại Hải Thành đến tận mùng 6 mới chuẩn bị về.
Trước khi đi, Văn Trừ có nhờ hai người họ ghé qua một cửa hàng bán kẹo dừa thủ công ở địa phương để mua ít làm quà đặc sản.
Tối qua Lâm Ấu Tân ngủ muộn nên sáng nay dậy rất khó khăn, cô r*n r*: "Thế kỷ 21 rồi, còn đặc sản nào chưa bán trên mạng cơ chứ! Với lại Văn Trừ lớn thế rồi sao vẫn còn ăn kẹo vậy anh?"
Sau một đêm triền miên, giờ đây Chu Bẩm Sơn tràn đầy năng lượng ngồi cạnh cô, kiên nhẫn giải thích: "Không phải mua cho cậu ấy đâu, mà là mua cho một người bạn. Người đó là người Hải Thành, kẹo dừa này là do một bà lão hàng xóm làm, là món mà bạn cậu ấy ăn từ nhỏ đến lớn, trên mạng không có bán đâu em."
"… Nam hay nữ đó anh?" Lâm Ấu Tân đánh hơi thấy mùi tin tức nóng hổi.
Chu Bẩm Sơn cười: "Là nữ."
"Bạn gái anh ấy à?"
"Không phải. Cô ấy đã kết hôn và có thai rồi, dạo gần đây nghén nên thèm ăn thôi."
Lâm Ấu Tân trố mắt kinh ngạc, trong đáy mắt ẩn hiện sự phấn khích: "Cô ấy đã có chồng ư…?"
Không cần đoán cũng biết cô đang nghĩ gì, Chu Bẩm Sơn bất lực gõ nhẹ lên trán cô một cái: "Là mối quan hệ bình thường thôi, em đừng có suy nghĩ lung tung."
"…À." Cô bĩu môi, đưa tay xoa xoa trán.
Trong lúc đánh răng, Lâm Ấu Tân tìm địa chỉ đó trên bản đồ, thấy nó cách biệt thự Tích Hồ một quãng khá xa. Cô vội hỏi anh: "Buổi chiều mình còn có chuyến bay đó, liệu có kịp không anh?"
Chu Bẩm Sơn nhổ bọt kem đánh răng, súc miệng thật sạch rồi mới trả lời: "Giờ khởi hành thì vẫn kịp, em đừng lo."
Lâm Ấu Tân gật đầu, cũng nhanh chóng đánh răng rửa mặt. Cô vừa định ra ngoài thay quần áo thì bị người kia giữ lại, ép sát vào tường. Anh cúi xuống, hương kem đánh răng vị chanh tràn ngập khoang miệng cô.
Đầu óc cô bỗng chốc quay cuồng, chỉ còn chút lý trí sót lại: "Ư… sẽ muộn mất!"
"Không đâu, tin anh đi."
Chu Bẩm Sơn muốn tiết kiệm thời gian, bàn tay hơi lạnh khẽ lật vạt áo ngủ của cô lên, tìm đúng hai mục tiêu.
Nụ hôn trong phòng tắm kéo dài gần mười phút, anh vẫn còn lưu luyến hôn nhẹ lên môi cô, thì thầm đầy quyến rũ: "Em đâu có sạch sẽ quá mức như anh đâu. Vậy sao lúc nãy lại không chịu?"
"…Đã bảo là em chưa đánh răng mà."
Chu Bẩm Sơn dù có sạch sẽ quá mức với mọi thứ, nhưng riêng với cô thì luôn là ngoại lệ. Ngược lại, Lâm Ấu Tân không hề sạch sẽ quá mức với ai, chỉ riêng chuyện hôn nhau khi chưa đánh răng thì cô tuyệt đối không chấp nhận được. Dù hơi thở của cả hai không có mùi gì đi nữa, cô vẫn không đồng ý.
Sáng nay, Chu Bẩm Sơn nóng vội ghé sát vào cô nhưng bị cô đẩy ra ngay: "Đánh răng đi, chưa đánh răng thì không hôn."
"Được rồi, nghe lời em."
Thấy anh có vẻ muốn tiếp tục, cô vội thở hổn hển đẩy anh ra: "Giờ mà mình không đi thì sẽ trễ máy bay thiệt đó!"
Chu Bẩm Sơn dường như chẳng mấy để tâm đến việc lỡ chuyến. Giọng anh trầm khàn: "Lỡ thì lỡ. Anh cũng không muốn quay về."
Mấy ngày ở Hải Thành cứ như một giấc mơ, anh sợ rằng một khi trở về, giấc mơ sẽ tan biến.
"…Bác sĩ Chu à, các bệnh nhân và bạn bè của anh ở Tây Thành đang đợi kìa. Tỉnh táo lại đi, ngày mai còn phải đi làm."
"Hải Thành cũng có bệnh nhân cần anh. Sau này em có muốn chuyển đến Hải Thành không?"
Lâm Ấu Tân sững sờ trước câu hỏi rồi dứt khoát từ chối: "Không đâu. Em cần công việc. Tài nguyên ở đây không tốt, không giúp ích được gì cho em hết."
Dù mấy ngày này cô rất vui ở Hải Thành, ngày nào cũng được mặc váy mới, được bơi thỏa thích. Cơ mà chừng đó thôi thì không đủ để cho cô quyết định đến định cư ở đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!