Chương 48: (Vô Đề)

Edit: Mỳ

Ngay từ lúc vừa kết thúc, Lâm Ấu Tân đã gần như rã rời. Chẳng qua là cô cố gắng gồng mình để tỏ vẻ khiêu khích mà thôi.

Khi ngâm mình trong bồn tắm, cô thầm nghĩ, cả đời này phải tránh xa Chu Bẩm Sơn. Anh thật sự đáng sợ đến mức kh*ng b* vậy đó.

"Nhắm chặt mắt vào, anh sắp xả nước gội đầu rồi."

Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, giọng nói thỏa mãn của ai đó vang lên bên tai, chất giọng trầm lạnh nghe thật dễ chịu.

Lâm Ấu Tân mệt mỏi đảo mắt, rồi nhắm hẳn đôi mi nặng trĩu.

Chu Bẩm Sơn tính toán thời gian vô cùng chuẩn xác. Với bộ óc của một người học khối A, anh đã tính toán cẩn thận thời gian di chuyển từ khi nhận được tin nhắn của Khúc Tĩnh Đồng. Khi họ vừa dọn dẹp xong trong phòng tắm, tiếng dì Tùy dỗ dành Đậu Miêu đã vang lên dưới nhà.

"Em có đói không? Anh lấy chút gì đó cho em ăn nhé."

Cô như bị rút hết xương cốt, nằm bẹp dí trên giường mà nhìn anh vừa dọn dẹp chiến trường, vừa quan tâm đến cái bụng đang đói meo của cô.

Anh có một khí chất rất đặc biệt, ngay cả trong những khoảnh khắc này, vẫn toát lên vẻ đẹp tinh khiết, thoát tục giữa sự mệt nhoài.

"Em không có khẩu vị. Lấy giúp em điện thoại đi anh, em phải trả lời tin nhắn chúc Tết."

Từ khi đến Hải Thành, không khí Tết không còn đậm đà như trước nữa. Sáng sớm, cô chỉ kịp gửi lì xì và lời chúc mừng vào nhóm của Tiểu Ninh và nhóm của đoàn kịch. Sau đó cả ngày bận rộn với chuyện tỏ tình, đến tận bây giờ vẫn chưa có thời gian xem lại tin nhắn.

Chu Bẩm Sơn ngoan ngoãn đứng dậy, đi tìm túi xách cho cô. Lục tung một lúc mới thấy nó bị cô vứt bừa sau ghế sofa. Anh phủi bụi, lấy điện thoại ra rồi dùng khăn ướt có cồn lau sạch sẽ rồi mới đưa cho cô.

Sau đợt dịch, Lâm Ấu Tân ít khi khử trùng điện thoại. Cô nhìn anh đầy vẻ khó hiểu, chợt nhận ra một vấn đề: "Có phải đôi lúc anh cũng thấy em không được sạch sẽ cho lắm không?"

Chu Bẩm Sơn ngồi trên chiếc ghế đen đối diện giường, rót một cốc nước uống, khó hiểu nhìn cô: "Sao em lại hỏi vậy?"

"…Vì em thấy anh hình như bị ám ảnh sạch sẽ rất nặng, còn em thì không. Thế thì những thứ em đã chạm vào, chẳng phải anh sẽ…?"

Chu Bẩm Sơn chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Anh mặc định rằng mọi thứ thuộc về cô đều sạch sẽ.

"Không, anh không hề có suy nghĩ đó về em." Vừa nói, anh lại thêm một bằng chứng đanh thép: "Trên người em, chỗ nào anh cũng đã "ăn" qua hết rồi mà, nên sẽ không có chuyện chê bai gì đâu."

Lâm Ấu Tân cảm thấy mặt mình lại sắp đỏ bừng.

Rốt cuộc là ai đã nói anh là một đóa sen đá vậy? Rõ ràng anh là một trái ớt cay mới đúng!

Lâm Ấu Tân lườm anh một cái đầy vẻ khó chịu: "Đồ b**n th**…"

Chu Bẩm Sơn không hề nao núng, mỉm cười: "Anh đã nói với em rồi, anh không phải người tốt mà."

Lâm Ấu Tân: "……"

Lâm Ấu Tân không muốn đôi co với anh nữa, cúi đầu trả lời tin nhắn chúc Tết trong các nhóm trên điện thoại.

Cô có ít bạn bè nhưng đều rất thân thiết. Chủ yếu là tin nhắn từ Cố Tân Bình trong nhóm công việc và lời chúc từ vài người bạn cũ ở đoàn kịch Thượng Hải, cuối cùng là Liêu Bình và Cung Mạt Lị.

Liêu Bình hỏi lịch trình của cô sau Tết, vì vở kịch "Tiểu Hồ Tiên" sắp công diễn, anh ấy muốn dẫn cô đi gặp một vài giáo viên ở Nhà hát kịch ở Bắc Kinh.

Cung Mạt Lị cũng có ý tương tự, muốn hẹn gặp cô sau Tết để nói chuyện về bộ phim điện ảnh kia.

Cô trả lời Liêu Bình trước, nói rằng mùng sáu sẽ về Tây Thành và sẽ gặp nhau để nói chuyện. Còn với Cung Mạt Lị, cô vẫn chưa nghĩ ra cách từ chối khéo léo.

Thật ra, trước khi cô đến Tây Thành, Tiểu Ninh cũng đã tìm gặp cô để nói chuyện, ý là nếu có thời gian thì nên thử xem sao. Bộ phim này chỉ mất hai tháng để quay, hoàn toàn có thể sắp xếp lịch sau buổi công diễn của "Tiểu Hồ Tiên", không hề bị ảnh hưởng. Hơn nữa, được trải nghiệm trên màn ảnh rộng cũng không phải là chuyện xấu.

Khi đó cô đã trả lời Tiểu Ninh là để cô suy nghĩ, nhưng mấy ngày nay cô hoàn toàn chẳng nghĩ ngợi gì cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!