Chương 47: (Vô Đề)

Edit: Mỳ

Trên lối đi ven biển, hai người ôm nhau thật lâu, sau đó mới lên đường trở về.

Xe dừng trước cổng biệt thự Tích Hồ, Chu Bẩm Sơn tắt máy, tay vẫn còn đặt trên vô lăng, cả hai bỗng chốc im lặng.

Anh vẫn chưa hoàn toàn tách khỏi những cảm xúc cuộn trào như sóng biển ấy.

Chuyện được tỏ tình xảy ra với anh cũng không phải ít, nhưng đây là lần đầu tiên và cũng là duy nhất anh chấp nhận mà vẫn thấy cứ như một giấc mơ.

Giống như ông trời bỗng nhiên thương xót, đặc biệt tạo ra một giấc mộng thành sự thật cho anh, không rõ thời hạn, khiến anh vừa mừng rỡ lại vừa bất an.

Bàn tay phải đặt trên vô lăng của anh đột nhiên bị nắm lấy, rồi kéo xuống, được bao bọc trong lòng bàn tay cô.

Chu Bẩm Sơn như vừa tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn cô.

Lâm Ấu Tân cũng có chút ngượng ngùng sau giây phút bộc lộ cảm xúc.

Thì cũng là tỏ tình mà, không ngại ngùng sao được. Chẳng qua, so với Chu Bẩm Sơn, cô không hề bị rối bời đến thế thôi. Ngược lại, trong lòng cô lúc này tràn ngập một cảm xúc vô cùng nhẹ nhàng và vui vẻ.

"Sao không nói gì thế, lại ngẩn ra rồi à?"

Mắt cô lấp lánh, môi nở nụ cười, như thể không hề biết hành động vừa rồi của mình đã tạo ra sức sát thương lớn đến nhường nào.

"Ấu Tân, anh có hơi hoang mang. Anh thấy không chân thực…"

Lời còn chưa dứt, mu bàn tay anh đã cảm nhận được một luồng hơi ấm. Tim anh đập mạnh một cái, chưa kịp phản ứng, cô đã chống người dậy, từ ghế phụ nhoài qua, hôn nhẹ lên má phải anh một cái, phát ra tiếng "chụt" thật kêu.

"Giờ đã có cảm giác chân thực chưa nào?" Cô hỏi.

Chu Bẩm Sơn ngây người nhìn cô, ánh mắt lay động. Anh đang định nói điều gì đó thì Lâm Ấu Tân đã trực tiếp túm lấy cổ áo sơ mi của anh, kéo lại gần rồi cắn nhẹ lên môi anh.

Đầu lưỡi cô nhẹ nhàng tách hàm răng anh, rồi quấn lấy đầu lưỡi anh. Nó ẩm ướt, mềm mại và phảng phất hương vị của chè dừa thanh mát.

Ký ức quen thuộc của cơ thể được đánh thức. Chu Bẩm Sơn chỉ sững lại một thoáng, sau đó liền vòng tay ra sau gáy, mạnh mẽ đáp lại nụ hôn của cô. Anh ôm cô sang ghế bên cạnh, siết chặt cơ thể cô vào lòng.

Không có cách nào xác thực trực tiếp hơn sự tiếp xúc cơ thể. Cảm giác da thịt chạm vào nhau, quấn quýt, cùng với những âm thanh "chụt chụt" của nụ hôn, đã k*ch th*ch năm giác quan đến mức gần như sụp đổ. Trái tim anh lúc này vừa nhói đau, vừa căng phồng.

Làm sao đây lại không phải là sự thật được chứ?

Chiếc xe ẩn mình dưới bóng cây cọ rợp mát. Từ xa, những ánh đèn trong phòng lấp lánh. Họ trao nhau nụ hôn mãnh liệt trong màn đêm, như những người bộ hành lạc lối trong sa mạc cuối cùng cũng tìm thấy nguồn nước. Nụ hôn vừa khao khát, vừa nồng nhiệt.

Không biết đã bao lâu trôi qua, bỗng nhiên có tiếng một đứa trẻ nhà ai đó hét lớn: "Kìa, có người ở đó!" 

Hai người đang hôn nhau say đắm bỗng khựng lại. Lâm Ấu Tân khẽ nghẹn một tiếng, rồi vội vã cúi đầu vùi vào hõm cổ anh.

Hơi thở nóng ấm của cô phả vào cổ anh, dồn dập, cùng với khuôn mặt đang nóng bừng áp sát. Chu Bẩm Sơn ngước nhìn một chút, hơi thở cũng trở nên rối loạn, tim đập như trống. Anh đưa tay ôm cô chặt hơn, che chắn cô lại trong vòng tay mình.

Lâm Ấu Tân có thể cảm nhận được cả hai người họ đều đang run lên, như thể cảm xúc đã dâng trào đến mức không thể kìm nén.

Cuối cùng, một gia đình đi ngang qua lối đi nhỏ giữa bãi biển và khu biệt thự. Tiếng của đứa trẻ xa dần. Hai hơi thở quấn lấy nhau cũng dần trở lại bình thường trong không gian an toàn, tĩnh lặng.

"…Sau này, em sẽ cho hết xe mui trần vào danh sách đen của em."

Khi mọi người đã đi khuất, giọng nói trẻ con, ngượng ngùng của cô khẽ thoát ra từ hõm cổ anh.

Chu Bẩm Sơn không nhịn được cười, cúi đầu nhìn cô.

Dưới ánh trăng, không thể nhìn rõ được đôi má đang ửng đỏ của cô, chỉ thấy đôi mắt cô long lanh, dường như có chút hơi ẩm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!