Edit: Mỳ
Chợ phiên ven biển không quá xa biệt thự Tích Hồ. Buổi chiều, khi quầy hàng còn chưa nhiều, hai người về xe, Lâm Ấu Tân tranh thủ dặm lại chút son phấn rồi mới quay lại. Vừa lúc đó, ráng chiều đã bắt đầu phủ khắp cả một khoảng trời.
Cái tên "chợ phiên ven biển" nghe thì hay, nhưng thực ra cũng giống một khu chợ đêm bình thường thôi. Có đủ loại món ăn vặt đặc trưng, có trái cây tươi, có cả những chuỗi vòng, chiếc nhẫn làm từ vỏ sò, ngọc trai thủ công; rồi những món đồ đậm chất nghệ thuật như túi vải canvas, dép đan bằng tre, hay những tấm thẻ đánh dấu sách…
Dù là mùng một Tết nhưng người bán kẻ mua ở đây tấp nập không kém. Lâm Ấu Tân vừa xuống xe, đã bị một cô bé cầm củ khoai tây lốc xoáy va phải.
"Qua đây với anh." Chu Bẩm Sơn lập tức kéo cô lại gần.
Anh nắm lấy tay cô theo kiểu đan chéo, nhưng Lâm Ấu Tân ngước lên nhìn anh rồi khẽ xoay bàn tay mình, luồn những ngón tay vào kẽ tay anh và siết chặt.
Họ chưa từng mười ngón tay đan xen như thế này. Đây là lần đầu tiên.
Chu Bẩm Sơn cảm nhận được sự thay đổi, anh cúi xuống nhìn cô, trong mắt lấp lánh một thứ ánh sáng khác lạ.
Lâm Ấu Tân hơi bối rối, ánh mắt lảng đi nơi khác: "…Nắm thế này sẽ chắc hơn, em sợ lạc mất anh."
Chu Bẩm Sơn nhìn cô không chớp mắt, bất kể cô nói gì thì anh cũng chỉ nhẹ nhàng đáp: "Được."
Vì bữa trưa đã ăn khá nhiều nên họ chẳng còn mấy hứng thú với bữa tối. Chu Bẩm Sơn cầm trên tay một bát chè dừa thanh bổ lương, lâu lâu Lâm Ấu Tân lại múc một thìa ăn, nhưng cô dành nhiều thời gian hơn để ngắm nghía mấy món đồ nhỏ xinh.
"Cái này đẹp không anh?"
Cô chạy đến một quầy hàng nhỏ chuyên bán nhẫn ngọc trai và vòng cổ vỏ sò, chỉ vào đôi khuyên tai lông vũ màu xanh lam tựa lông chim công và hỏi anh.
Chu Bẩm Sơn tiến lại gần, cầm lấy món đồ trang sức từ tay cô, ướm lên bên tai cô, rồi mới chậm rãi nói: "Đẹp."
"Nếu thích thì cứ đeo thử lên tai đi cháu." Bà chủ quầy thấy vậy liền nhanh miệng tiếp thị.
Lâm Ấu Tân cũng đang muốn thử, nhưng đúng lúc cô chuẩn bị đeo vào, Chu Bẩm Sơn liền ngăn lại. Anh lấy từ túi quần ra một miếng khăn ướt tẩm cồn, cẩn thận khử trùng sạch sẽ phần kim gài và chiếc khuyên tai rồi mới đưa cho cô: "Em đeo vào đi."
Tại quầy hàng có khá nhiều người, nhưng hiếm có anh chàng nào lại kỹ tính đến vậy. Bà chủ quầy nhìn thấy liền ngưỡng mộ, trêu chọc: "Cô bé, bạn trai của cháu đúng là người cực kỳ tinh tế!"
Có những lúc đã quá quen với sự tinh tế của Chu Bẩm Sơn, những chi tiết nhỏ nhặt ấy dễ dàng bị lãng quên, trở thành điều hiển nhiên. Chỉ đến lúc này, khi có người nhắc nhở, cô mới nhận ra rằng chính những sự chu đáo nhỏ nhất mới là điều đáng trân trọng nhất.
Lâm Ấu Tân không khỏi xúc động trong lòng. Cô cầm lấy đôi hoa tai còn vương mùi cồn, rồi đeo lên tai trước gương của bà chủ tiệm. Cô cười một tiếng: "Anh ấy không phải bạn trai cháu đâu, chồng cháu đấy ạ."
Nói rồi, cô quay sang Chu Bẩm Sơn, nháy mắt: "Chồng ơi, em đeo cái này có đẹp không?"
Đôi hoa tai họa tiết dân tộc màu xanh khổng tước điểm xuyết trên vành tai cô, trông sống động và thu hút đến lạ.
Tiếng "chồng ơi" từ miệng cô khiến hơi thở Chu Bẩm Sơn nghẹn lại, anh nhất thời đứng hình, tiếng tim đập gần như lấn át cả sự ồn ào. Mãi một lúc lâu sau, anh mới cất giọng khô khốc: "Đẹp, em đeo gì cũng đẹp hết."
"Ôi chao, kết hôn rồi sao? Chúc mừng, chúc mừng nhé!"
Bà chủ tinh ý, vội vàng giới thiệu thêm cặp nhẫn đôi ngọc trai tự chế và chuỗi vòng tay vỏ sò được mài dũa tinh xảo.
"Hai cháu trẻ thế này chắc là vợ chồng son phải không? Vậy xem thêm chuỗi vỏ sò này nhé, mỗi chiếc vỏ sò ở Hải Thành chúng tôi đều là món quà do biển cả chọn lựa cẩn thận, vân tự nhiên, lại có đôi có cặp. Cái này để cầu chúc tình yêu vĩnh cửu đấy, hai cháu có muốn không?"
Lâm Ấu Tân mắt cười cong cong, nhìn Chu Bẩm Sơn ba giây rồi quay người lại, giọng nói trong trẻo: "Cho cháu một cặp, loại có ý nghĩa bên nhau trọn đời, mãi mãi không xa rời ấy ạ."
"Được thôi, được thôi, chờ bà một chút, để bà chọn cho hai cháu một cặp thật đẹp nhé!"
Hai cổ tay họ nhanh chóng được đeo lên cặp vòng tay vỏ sò đôi.
Chúng chỉ là món đồ chơi nhỏ không đáng giá, chế tác cũng không hề tinh xảo. Nhưng ý nghĩa thì lại vô cùng tốt đẹp. Chu Bẩm Sơn thậm chí còn nghĩ, chỉ cần anh siết tay mạnh một chút, sợi dây mỏng manh xâu vỏ sò sẽ đứt ngay. Vì thế, từ khi đeo vào, anh không dám cử động.
Lâm Ấu Tân nhận ra sự cứng đờ ở cổ tay anh, vừa buồn cười vừa nắm lấy, cố gắng để anh thả lỏng: "Anh tự nhiên một chút có được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!