Edit: Mỳ
Đó là lần đầu tiên hai gia đình cùng đón năm mới trên đảo. Sau khi nhanh chóng trở về phòng sắp xếp hành lý, cả hai bên quây quần lại ở sảnh chính để dùng bữa trưa.
Vì phải chờ Lâm Ấu Tân và Chu Bẩm Sơn đến, bữa ăn được dời lại muộn hơn một chút. Trong lúc ăn, Khúc Tĩnh Đồng trêu ghẹo: "Ở đó chơi vui quá hay sao mà giờ mới chịu qua đây?"
Lâm Ấu Tân vẫn mặc chiếc áo sơ mi đen của Chu Bẩm Sơn. Chỉ cần nhìn qua là cô đã biết Khúc Tĩnh Đồng đang ám chỉ điều gì nên liền bực bội đáp: "Ngủ dậy muộn, được chưa nào!"
"Ồ, ngủ đến tận mười hai giờ trưa luôn cơ à."
Lâm Ấu Tân lườm chị họ mình một cái rồi lẳng lặng cúi đầu, dùng đũa chọc chọc hạt cơm mà không nói thêm lời nào.
Lâm Giới Bình thấy cháu gái có vẻ không vui, cứ tưởng cô bé làm việc quá mệt mỏi nên vội giải thích với vợ chồng Chu Tái Niên: "Mấy hôm đó con bé thức đêm chuẩn bị phỏng vấn, bên kia họ cần gấp nên con bé làm việc quá sức, chưa kịp nghỉ ngơi lấy lại sức. Chắc vì vậy nên mới dậy muộn thế này."
Chu Bẩm Sơn nghe vậy, tay cầm đũa khựng lại. Anh ngay lập tức quay sang nhìn người bên cạnh.
Lâm Ấu Tân cảm nhận được ánh mắt của anh, khẽ hừ một tiếng, lười biếng chẳng buồn quan tâm.
"Phỏng vấn? Phỏng vấn kịch nói à?" Chu Tái Niên tò mò hỏi.
Ông Lâm Giới Bình đầy tự hào: "Đúng vậy, là vở kịch do Nhà hát Lớn Bắc Kinh sản xuất. Đoàn kịch rất lớn, toàn những diễn viên kịch kỳ cựu. Ấu Tân được một thầy giáo giới thiệu, chứ người ngoài không dễ gì có cơ hội phỏng vấn như thế đâu."
"Vậy à." Chu Tái Niên trầm ngâm nhìn Lâm Ấu Tân: "Vậy Ấu Tân cũng có suy nghĩ rất hay đấy chứ."
Nói rồi, Chu Tái Niên bỗng nhiên quay sang nhìn Chu Bẩm Sơn, giọng trách móc vì "con trai không nên nết": "Còn con nữa, bình thường khỏe như trâu, lần này lại bị ốm ra sao? Lần này đến Hải Thành đón năm mới toàn do Ấu Tân bận rộn sắp xếp mọi việc, còn chuẩn bị cả bất ngờ cho con nữa. Thế mà con lại ung dung hưởng thụ rồi!"
Cả bàn ăn đều hướng mắt về phía Chu Bẩm Sơn, ngay cả Lâm Ấu Tân cũng cười như không cười nhìn anh. Đó là lần đầu tiên kể từ khi bước vào nhà, cô nhìn thẳng vào anh.
Chu Bẩm Sơn bị ánh mắt cô nhìn, thấy có chút chột dạ, liền hắng giọng: "…Chắc là cảm lạnh thôi ạ, dạo này con bận quá. Là lỗi của con, năm sau con sẽ lo liệu tất cả."
"Cảm lạnh ư? Bệnh nặng như thế, hay là cúm rồi?" Khúc Tĩnh Đồng vẫn đang bế Đậu Miêu, nên rất quan tâm đến vấn đề này.
Chu Bẩm Sơn chuẩn bị nói thì nghe thấy Lâm Ấu Tân mỉm cười tiếp lời: "Ban đầu anh ấy ho rất nặng, ho đến mức không nói được. Sau đó thì sốt cao. Nhưng đêm hôm trước bỗng nhiên anh ấy khỏi hẳn, không còn nghe thấy tiếng ho nữa. Chị Tĩnh Đồng, em không học y nên không hiểu rõ lắm, chị có thể giải thích giúp em được không?"
"Hả?" Khúc Tĩnh Đồng nhìn Chu Bẩm Sơn với ánh mắt kỳ lạ, nghi hoặc: "Chị là bác sĩ tâm lý, không rõ lắm về vấn đề hô hấp. Nhưng mà… chồng của em khỏi bệnh nhanh thật đấy, chắc là do thể chất tốt thôi."
"Vậy thì đúng là kỳ tích của y học rồi." Lâm Ấu Tân nói xong, cười lạnh nhìn Chu Bẩm Sơn một cái: "Phải không nào?"
Chu Bẩm Sơn cứng họng.
Từ nhỏ cô đã rất thông minh, xem ra không thể giấu được nữa rồi.
/
Sau hôm đó, suốt hai ngày liền, cho đến tận đêm giao thừa, Lâm Ấu Tân hầu như chỉ nói chuyện với anh khi có mặt người lớn. Còn khi chỉ có hai người, cô tuyệt nhiên không hé răng nửa lời.
Cái vali 30 inch của cô, phân nửa là đồ của Chu Bẩm Sơn.
Ngay khi vừa đến biệt thự Tích Hồ, Lâm Ấu Tân đã yêu cầu anh dọn hết đồ đạc ra ngoài.
"Nửa bên phải là quần áo em lấy cho anh trước khi đi. Đồ ngủ, đồ lót, cả quần áo mùa hè mới mua cũng có, anh mang hết đi."
Chu Bẩm Sơn đứng sững tại chỗ, có chút luống cuống, chưa kịp cảm nhận sự chu đáo của cô đã vội nhìn cô đầy hối lỗi, khẽ hỏi: "Anh mang đi đâu bây giờhả em?"
"Phòng khách dưới lầu đó. Anh tự tìm cách nói với người lớn đi, tóm lại là em không muốn ngủ chung phòng với anh."
Cô nằm trên chiếc ghế bập bênh ở ban công, lướt điện thoại, giọng nói hờ hững, chẳng buồn liếc nhìn anh một cái.
Biệt thự Tích Hồ có bảy phòng. Ông Lâm Giới Bình ở một phòng, Chu Tái Niên và vợ ở một phòng, gia đình Khúc Tĩnh Đồng và bảo mẫu ở hai phòng, dì Tùy một phòng. Vẫn còn một phòng ngủ hướng ra biển trên tầng ba dành cho Lâm Ấu Tân và Chu Bẩm Sơn, còn một phòng khách trống ở tầng dưới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!