Chương 43: (Vô Đề)

Edit: Mỳ

Nếu có một cơ hội nữa, đêm nay Lâm Ấu Tân thề sẽ không bao giờ chơi cái trò "anh em vô tư" đó nữa.

Năm rưỡi sáng, Chu Bẩm Sơn đẩy cửa kính từ phòng ngủ ra ban công. Tiếng sóng biển vỗ vào bờ cùng làn gió đêm ấm áp tràn vào căn phòng. Cô co mình trong chăn, cơ thể vẫn còn run rẩy vì dư âm của cuộc vui vừa rồi.

Ngoài cửa, có tiếng sột soạt vặn chai nước khoáng và tiếng bước chân. Cô ngước nhìn, thấy Chu Bẩm Sơn đang rót nước. Anh chỉ mặc một chiếc quần ngủ đen, vai rộng, eo hẹp. Cơ bắp cánh tay căng phồng vì sung huyết, toát lên vẻ hoang dã mà khi mặc quần áo không thể nào thấy được.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, Chu Bẩm Sơn giơ cốc nước lên rồi quay đầu lại. Ngay khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, cô lập tức quay mặt đi, vẻ mặt lạnh tanh, không thèm để ý đến anh nữa.

Chu Bẩm Sơn bật cười thành tiếng rồi tiếp tục cúi đầu pha nước. Anh có thói quen sạch sẽ, không dùng ấm đun nước của khách sạn, mà sẽ cho nước lọc vào một chai chịu nhiệt rồi đun nóng, sau đó đổ vào cốc giữ nhiệt của mình, thêm một chút nước nguội để cô uống.

"Em muốn uống nước lạnh, mang đi chỗ khác đi."

Cô lạnh lùng nhìn cốc nước. Dù không còn sức, cô vẫn nhanh chóng đưa tay ra định gạt đổ.

Chu Bẩm Sơn dường như đã đoán trước được, nhanh chóng ngả người ra sau khi cô vừa vung tay lên như một chú mèo. Anh cười hiền lành, lại đưa cốc nước về phía cô, dỗ dành: "Ngoan, uống nước ấm trước đã. Sau khi vận động mạnh thì không nên uống nước đá đâu em."

Lâm Ấu Tân mắt đỏ hoe, tức giận nhìn anh. Cô không nói lời nào nhưng trong đầu lại hiện lên những hình ảnh vừa nãy.

Chiếc khăn lụa đã rách nát, tựa như hai con thuyền nhỏ trôi nổi trên mặt nước. Thay vào đó, một bàn tay với màu da khác biệt che đi nơi riêng tư của cô.

Lúc đó, ngay cả ánh đèn cũng vừa lúc sáng rực. Một bên chân được nhấc lên, cùng với câu lệnh "Nhìn thẳng về phía trước". Mọi thứ trở nên rõ ràng và sống động hơn bao giờ hết, từ sự khởi đầu chậm rãi cho đến những chuyển động nhanh dần, tất cả đều là một sự k*ch th*ch thị giác tột cùng, đưa họ từ nền văn minh hiện đại trở về với bản năng nguyên thủy nhất.

Họ chưa bao giờ điên cuồng đến thế này. 

Cô thấy vừa xấu hổ lại vừa sợ hãi.

"Đây có phải là cái mà em nói "thân thiết hơn anh em bình thường" không? Anh hiểu đúng chưa, hả em gái?"

Khi nhận thấy ánh mắt của cô, hơi thở ấm nóng của Chu Bẩm Sơn phả vào má cô. Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào cô, khiến vành tai cô bỗng đỏ bừng. Cô rên khẽ, như thể bị bỏng.

"Rên nhỏ thôi em, bố mẹ vẫn đang ở ngoài mà. Bộ em muốn họ thấy chúng ta thế này à?" Anh cười trầm thấp, thì thầm sau tai cô.

Mắt Lâm Ấu Tân ẩm ướt, mở to. Tay cô chống lên mặt gương. Đầu óc vốn đã quay cuồng vì những cú xóc nảy giờ lại càng thêm khó phản ứng.

Dù đã chuẩn bị tâm lý rằng ẩn sau vẻ ngoài nghiêm nghị của anh là một chút b**n th**, nhưng rõ ràng là cô đã chuẩn bị chưa đủ. Cô đâu ngờ mình chỉ đùa một chút, mà anh lại diễn tròn vai đến vậy đâu.

Chu Bẩm Sơn tận dụng khoảnh khắc cô mất tập trung, tăng gấp đôi lực độ và nhịp điệu. Cho đến một khoảnh khắc nào đó, cô mất kiểm soát, ngửa đầu run rẩy, hình ảnh phản chiếu trên gương ngay lập tức bị mờ đi vì hơi nước và nhanh chóng nhỏ xuống những giọt nước long lanh.

Sự k*ch th*ch thị giác đã rút ngắn khoảng thời gian. Chu Bẩm Sơn luôn ôm giữ cô một cách mạnh mẽ để cô không bị trượt xuống, nhưng đó chỉ là tạm thời.

Sau đó, quá trình này lặp lại khoảng năm sáu lần. Cầu xin hoàn toàn vô ích, cho đến khi cổ họng và cơ thể cạn kiệt sức lực, cô mới được phép dừng lại.

……

"Ngoan nào, Ấu Tân. Em khát từ nãy rồi mà…. Ngoan, uống một chút cho đỡ khô cổ đi em."

Gió biển mặn và ẩm. Chu Bẩm Sơn ôm trọn nửa người cô, kiên nhẫn dỗ dành. Giọng nói dịu dàng đó chẳng khác gì lúc nãy. 

Lần thì dỗ cho cô "ra nước", lần thì dỗ cho cô uống nước. Đáng ghét thật!

"Em không uống, anh cứ mặc cho em chết khát đi!"

Dù rất khát, Lâm Ấu Tân vẫn nhắm mắt lại, đầy vẻ kiêu ngạo, thu mình trong chăn, không thèm đáp lời. Mí mắt cô còn hơi sưng đỏ, có vẻ đã khóc rất nhiều.

Chu Bẩm Sơn biết mình đã quá đáng, nhưng cũng không thể để mặc cô như vậy. Anh ghé sát tai cô, nói nhỏ: "Nếu em không uống, anh chỉ có cách tự đút cho em thôi."

Người trong chăn vẫn không phản ứng. Anh đành chịu, ngửa cổ uống một ngụm nước rồi cúi xuống đút cho cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!