Chương 42: (Vô Đề)

Edit: Mỳ

Chu Bẩm Sơn cảm giác như toàn bộ máu trong cơ thể anh vừa được thay mới.

Dù đầu óc vẫn còn choáng váng, nhưng cơ thể anh lại tuân theo mệnh lệnh của cô, siết chặt cô vào lòng.

Mùi hương quen thuộc tỏa ra từ hõm cổ cô lan tỏa vào khoang mũi anh, dạo quanh khắp cơ thể, cho đến khi trái tim anh dần lắng lại.

"Sao em lại đến đây?"

Ôm cô một lúc, anh mới buông ra. Ánh mắt anh vừa u ám lại vừa khó che giấu sự vui vẻ.

Đã là ngày thứ tư, ngày mai anh sẽ phải quay về. Anh cứ nghĩ cô sẽ ở lại Tây Thành, sẽ không đến nữa.

"Anh không khỏe mà? Em đến đón anh."

Giọng nói của Chu Bẩm Sơn kìm nén hơn ngày thường, còn mang theo sự run rẩy nhè nhẹ. Lâm Ấu Tân cảm thấy kỳ lạ, cô vươn tay sờ lên má anh: "Sao vậy, bộ anh còn khó chịu lắm à?"

Lúc nãy cô đứng ở cửa khách sạn nhìn anh, còn nghe thấy anh ho khan mấy tiếng. Anh rể nói là đã tiêm thuốc hạ sốt rồi, nhưng có vẻ anh ấy vẫn chưa khỏe hẳn. Hay là bệnh lại nặng hơn thật nhỉ?

Sự lo lắng hiện rõ trong mắt Ấu Tân, cô còn đặc biệt đến đón anh, trên người dính đầy bụi đường. Ánh mắt quan tâm này của cô khiến Chu Bẩm Sơn xúc động khôn xiết.

Anh chẳng nói gì, chỉ ôm chặt cô vào lòng lần nữa. Mọi ưu phiền trong lòng anh đều tan biến. Anh dịu giọng: "Anh đỡ rồi, có em ở đây là anh khỏe hẳn thôi."

Đột nhiên, anh không còn bận tâm đến việc cô đã làm gì mấy ngày qua, chỉ cần cô ở bên cạnh là đủ.

Như thể đang ôm một thứ gì đó vô cùng quý giá vừa tìm thấy, Chu Bẩm Sơn siết cô thật chặt. Vì anh cao hơn, nên cô phải ưỡn người, nhón chân mới ôm trọn được anh.

"Đồ nũng nịu!" Lâm Ấu Tân đỏ bừng mặt, đẩy nhẹ anh: "Được rồi, buông em ra đi. Ở đây đông người lắm."

Giờ ăn tối, sảnh khách sạn người đi lại liên tục. Ai đi ngang qua cũng liếc nhìn khiến Lâm Ấu Tân hơi e thẹn.

Chu Bẩm Sơn nhìn quanh, trong lòng không tình nguyện chút nào nhưng quả thực cứ ôm mãi thì không tiện. Anh miễn cưỡng buông cô ra, khẽ thở dài một tiếng: "Đi thôi, anh đưa em lên phòng để hành lý."

Anh trấn tĩnh lại, kéo chiếc vali Rimowa màu đỏ của cô. Vali cỡ 30 inch làm anh bối rối: "Sao mang nhiều thế này?"

Mang theo cả chặng đường thế, liệu cô có mệt không?

"Lát nữa em sẽ nói cho anh." Lâm Ấu Tân tinh nghịch nháy mắt với anh rồi quay người bước lên lầu.

Chiếc áo quây bằng lụa chỉ thắt một nút phía sau, để lộ tấm lưng trần trắng muốt. Vòng eo thon thả, mỗi bước chân đều uyển chuyển.

Anh biết cô có thân hình gợi cảm nhưng trực tiếp chứng kiến thế này thì đây là lần đầu tiên. Hơn nữa, anh chưa từng thấy cô ăn mặc như vậy, bởi ở Tây Thành vẫn còn là mùa đông, cô chưa bao giờ ăn mặc… nóng bỏng đến thế.

Yết hầu của Chu Bẩm Sơn khẽ chuyển động mấy nhịp, rồi anh sải bước theo sát cô. Khuôn mặt lạnh lùng, anh đi ở phía sau, như một người bảo vệ thầm lặng, chắn lại tất cả những ánh mắt tò mò xung quanh đang cố dò xét.

Khi vào thang máy, Lâm Ấu Tân mới chợt nhớ ra để hỏi anh: "À mà, lúc nãy anh xuống lầu là để chờ ai vậy? Tối nay anh có việc gì nữa không?"

Vì sự xuất hiện bất ngờ của cô, Chu Bẩm Sơn đã không còn tâm trí để đến buổi tụ họp. Anh vòng tay qua eo cô, kéo cô lại gần, lồng ngực áp sát vào lưng cô. Trong lòng anh khẽ rung động, trở nên vui vẻ hơn: "Có một buổi tiệc, nhưng bây giờ thì anh không đi nữa."

"Hả? Sao lại không đi? Mọi người đã hẹn nhau rồi mà. Em ở trong phòng chờ anh là được rồi."

Trong thang máy còn có những người khác, đứng phía trước là một cặp đôi, mặc áo phông và quần short đôi màu xanh lá cây nhạt. Nghe thấy lời nói của Lâm Ấu Tân, họ nhìn nhau cười đầy ẩn ý.

Chu Bẩm Sơn cũng bật cười nhẹ, anh cúi đầu ghé sát vào tai cô, thì thầm bằng một giọng chỉ hai người có thể nghe thấy: "Em nói xem, tại sao anh lại không đi nữa?"

Giọng nói trầm ấm, pha lẫn hơi thở ấm áp phả vào tai khiến Lâm Ấu Tân rụt cổ lại vì tê dại. Hiểu được ý anh, cô đỏ mặt lườm anh, khẩu hình miệng: Đồ không đứng đắn!

Chu Bẩm Sơn rũ mắt nhìn cô, đôi đồng tử thăm thẳm, chẳng nói lời nào, không biết đang suy nghĩ gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!