Chương 41: (Vô Đề)

Edit: Mỳ

Lâm Ấu Tân chưa bao giờ nghĩ rằng Chu Bẩm Sơn lại có lúc ốm yếu đến thế.

Từ trước tới nay, anh luôn để lại ấn tượng là một người chu toàn và đáng tin cậy. Dù có bệnh, anh cũng sẽ lập tức đưa ra phương án điều trị, nhanh chóng khống chế tình hình, không để bệnh tình trở nên nghiêm trọng.

Cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên điện thoại, khẽ thở dài một tiếng thật sâu. Trong lòng Lâm Ấu Tân cảm thấy thật khó xử.

Cô có nên đi không đây?

Tiềm thức mách bảo cô rằng không cần thiết.

Một đoàn toàn những nhân tài ưu tú của giới y học, ai mà chẳng hữu dụng hơn một diễn viên kịch nói như cô? Hơn nữa, dù có lùi một vạn bước, liệu cô đi thì bệnh của Chu Bẩm Sơn có thể khỏi ngay lập tức được không?

Lâm Ấu Tân chống cằm ngồi trên sàn gỗ trong phòng tập kịch, hai ngón tay kẹp điện thoại xoay qua xoay lại, đây là thói quen mỗi khi cô cảm thấy phiền lòng hay lo lắng.

Vở kịch diễn cùng thầy Liêu Bình chỉ còn hai ngày nữa là kết thúc, sau đó thầy sẽ bận lịch trình riêng. Buổi tập tiếp theo phải đợi sau Tết, mà hai tuần trước Tô Thanh Hà đã xin nghỉ mấy lần làm ảnh hưởng tiến độ rất nhiều rồi. Bây giờ nếu cô cũng nghỉ, các diễn viên khác lại phải phí thời gian chờ đợi, liệu vở kịch này có còn tập được nữa không?

Thế nhưng, hình như Chu Bẩm Sơn thực sự rất khó chịu, sốt tới 39 độ. Đồng nghiệp cũng đâu thể ở lại chăm sóc anh mỗi ngày được, lỡ đâu sốt cao co giật thì sao… Một vài tin tức xã hội cô từng đọc chợt hiện lên trong đầu…

Nghĩ đi nghĩ lại, cô mở một hộp thoại, nhắn tin đi.

Vừa đặt điện thoại xuống, Tiểu Mãn đã thò nửa người vào qua khe cửa phòng tập, gọi lớn: "Em Lâm, đạo diễn Cố tìm em kìa."

"Lại chuyện gì nữa vậy?" Lâm Ấu Tân cảnh giác hỏi lại.

Dạo này Cố Tân Bình hay tìm cô, nói là Cung Mạt Lị cứ nài nỉ ông làm người thuyết phục, muốn cô đóng phim. Cô đã từ chối không biết bao nhiêu lần, nhưng Cố Tân Bình lại giả vờ như không hiểu, lần đầu từ chối xong, chỉ hai ngày sau lại đến tìm cô.

Đúng là như miếng cao dán da chó mà.

Tiểu Mãn vô tư nhún vai: "Tôi cũng không biết, nhưng mà anh Thi Trần và chị Lam Yên cũng có ở đó, chắc lại liên quan đến việc điện ảnh hóa Khổ Nhĩ."

Quả nhiên là chuyện này.

Lâm Ấu Tân lục trong túi tìm một chiếc kẹp tóc, tiện tay búi gọn tóc lên: "Ở phòng nào?"

Lên đến tầng 4, cô lướt mắt nhìn quanh một vòng. Bên trái bàn tròn là Cố Tân Bình và Tiểu Ninh, bên phải là Thiện Trần và Lam Yên. Mấy người còn lại là diễn viên từng tham gia Khổ Nhĩ, tuy giờ không còn ký hợp đồng với studio của Cố Tân Bình nhưng hôm nay cũng có mặt.

Nhìn thấy đội hình này, Lâm Ấu Tân ngầm thấy có điều chẳng lành.

"Chào đạo diễn Cung, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi."

Nụ cười của cô có chút gượng gạo.

Cung Mạt Lị ngồi ở vị trí chủ tọa, lần này còn dẫn theo cả phó đạo diễn và nhà sản xuất. Vừa thấy cô, bà liền đứng lên: "Chào cô Lâm."

Mới ngồi xuống chưa đầy hai phút, Cung Mạt Lị đã đi thẳng vào vấn đề: "Cô Lâm, lần này tôi mang cả đội đến đây là muốn thành tâm mời cô tham gia diễn xuất. Hơn nữa, chúng tôi đã có ý định dùng bộ phim này để tranh giải. Giờ đây, những người bạn cũ của cô đều đã ở đây rồi, cô thấy sao…"

Cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, ngoài Từ Trừng Ninh không tham gia, hầu như tất cả mọi người đều ra sức thuyết phục cô, như thể không có cô thì bộ phim không thể nào quay được.

"Đạo diễn Cung, tôi thực sự không hiểu tại sao cứ phải là tôi?" Lâm Ấu Tân nhíu mày, cảm thấy mình đang bị ép buộc, cơn bực bội cũng dâng lên: "Tôi nghĩ giới giải trí không thiếu những nữ diễn viên xinh đẹp đâu."

Tuy nhiên, Cung Mạt Lị không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại: "Lý do cô không muốn diễn là gì? Hãy nói ra, tôi sẽ giúp cô khắc phục."

Có thể thấy Cung Mạt Lị là một người phụ nữ đầy sức mạnh, không kém phần mạnh mẽ.

Lâm Ấu Tân im lặng.

Cô không thể nói ra, cô chỉ đơn giản là lười, không muốn sống một cuộc sống phức tạp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!