Edit: Mỳ
Chu Bẩm Sơn lặng lẽ nhìn trang tin nhắn. Hai tin chưa đọc là do anh vừa mở, còn lại đều đã xem.
"Lộ tin hẹn hò…"
"Tám năm thật không dễ…"
"Đã đính chính là tin giả…"
Anh nhanh chóng nắm bắt các thông tin chính.
Người được lưu tên là "Chị Yên" còn gửi thêm mấy tấm ảnh chụp màn hình, anh lần lượt mở ra. Ngày tháng trùng đúng vào hôm họ đăng ký kết hôn. Người trong khung chat màu trắng hẳn là Lương Tiêu Thụ. Vài câu đối đáp qua lại nhưng lượng thông tin thì không hề ít:
Lương: [Tôi không có hẹn hò ai hết. Do là bên công ty PR, cố tình gây tranh cãi để nổi tiếng thôi.]
Lương: [Ban đầu vào giới giải trí cũng chỉ để kiếm tiền về cưới cô ấy thôi.]
Lương: [Cô ấy sẽ không quên tôi đâu, tôi biết mà.]
Lương: [A Thi, cậu giúp tôi bóng gió vài câu, nhưng đừng để cô ấy làm ầm lên. Con bé này quá bảo vệ tôi, tôi chỉ sợ cô ấy sẽ tự gây rắc rối cho mình.]
…..
Lời kể của người ngoài có thể không sống động, nhưng những dòng tự sự trong đoạn chat lại chất chứa một sự si tình và tự tin đến lạ.
Quả nhiên, người được yêu thì có quyền làm càn.
Anh lạnh lùng chạm vào màn hình, ảnh chụp màn hình thu nhỏ lại, tầm mắt anh lại rơi vào tin nhắn mới nhất mà "chị Yên" gửi đến.
Chị Yên: [Tuần sau cậu ấy xong việc sẽ tìm em.]
Chị Yên: [Ấu Tân, cậu ấy nhớ em lắm. Mối tình đầu tám năm của hai đứa, ai có thể sánh bằng chứ?]
Sắc mặt Chu Bẩm Sơn tối sầm khi nhìn hai câu nói ấy. Sau vài giây tĩnh lặng, anh không kìm được mà cười khẩy.
Nhớ ư?
Khi em ấy đau khổ vì anh ta, lúc đó anh ta đang ở đâu? Anh ta cũng xứng sao?
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy những tin nhắn đó, toàn thân anh như rơi vào hầm băng, tiếp theo đó là ngọn lửa ghen tuông và giận dữ bùng cháy dữ dội trong lòng.
Cảm giác lúc này giống như anh vừa tình cờ có được một đóa hồng đã khao khát từ lâu. Vườn hoa được thiết kế riêng cho cô còn chưa kịp hoàn thành, thì người làm vườn cũ của đóa hồng đã quay lại.
Anh tất nhiên tin rằng đóa hồng kiêu hãnh với đầy gai sắc ấy, dù vì đạo đức hay lòng tự trọng, cũng sẽ không quay về bên người làm vườn cũ.
Nhưng ai dám đánh cược chứ?
Suy cho cùng, đó vẫn là ánh trăng sáng trong lòng người ta.
Ánh trăng sáng chết tiệt.
Khi Lâm Ấu Tân từ phòng tắm bước ra, Chu Bẩm Sơn đã nhắm mắt ngủ say, hơi thở đều đặn. Anh chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ bên phía cô.
"Chu Bẩm Sơn?"
Cô khẽ gọi một tiếng, có chút thắc mắc, nhưng không có tiếng trả lời. Lạ thật, bình thường anh ấy đều đợi cô cùng ngủ mà. Hay là anh ấy thật sự sợ cô không kìm lòng nổi nhỉ?
Lâm Ấu Tân bĩu môi, nhẹ nhàng bước lên giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!