Chương 4: (Vô Đề)

Edit: Mỳ

Câu hỏi này chẳng còn lạ lẫm gì với Lâm Ấu Tân. Trước đó, những người cô đi xem mắt, hoặc là hỏi thẳng, hoặc là trêu đùa, đều từng hỏi qua. Và hầu hết, cô đều trả lời cho có lệ: "Cũng được."

Nhưng cô chưa từng nghĩ Chu Bẩm Sơn lại hỏi mình.

"Gì cơ ạ?"

Trong thoáng chốc, Lâm Ấu Tân tưởng mình nghe lầm. Thấy vậy, Chu Bẩm Sơn nhìn cô, nhắc lại một lần nữa: "Em thấy anh thế nào, với vai trò là đối tượng xem mắt của em?"

"Anh…"

Lâm Ấu Tân ngạc nhiên nhướng mày, không khỏi nghiêng người quan sát kỹ lưỡng người đối diện. Những ký ức lờ mờ dần hiện rõ. Cô bất chợt nhớ ra, trong những lần tiếp xúc ít ỏi, Chu Bẩm Sơn dường như cũng có kiểu tính cách bộc trực, thẳng thắn như vậy.

Người đàn ông này vốn dĩ chẳng ưa kiểu giao tiếp vòng vo, kém hiệu quả. Hễ vấn đề nào có thể giải quyết theo khuôn khổ thì nhất định sẽ không tốn thêm chút tâm tư nào để tìm ra cách hay ho hơn. Những câu hỏi của anh ta cũng lạnh lùng, thẳng tuột, chẳng khác gì một cỗ máy hỏi đáp vô tri.

"Em nghĩ sao về bài này?"

"Sai rồi, làm lại."

"Vẫn chưa đúng."

"Chưa làm xong thì hôm nay em đừng hòng ra ngoài."

"……."

Những câu đại loại như thế.

Và trong suốt những lần tiếp xúc trước đây, anh luôn mang lại cho cô cảm giác điềm đạm, chín chắn, nghiêm nghị và hướng nội. Luôn luôn có một khoảng cách khó lòng san lấp, cũng như chẳng dễ gần chút nào.

Với một người có tính nết nổi loạn như cô thì đương nhiên là chẳng bao giờ chịu nghe lời, hẳn phải là kiểu người khiến anh đau đầu và chán ghét nhất mới phải.

Vậy mà hôm nay, chỉ là một cuộc gặp gỡ xã giao, tại sao anh lại hỏi cô một câu như vậy?

"Tại sao lại hỏi thế?" Cô thẳng thừng hỏi lại.

Chu Bẩm Sơn dường như đã đoán trước được câu trả lời của cô, sắc mặt vẫn bình thản: "Hôm nay anh đến đây không phải với tư cách đối tượng xem mắt của em sao?"

Lâm Ấu Tân: "……"

Vậy ra, anh đang thu thập phản hồi của người dùng à?

Vẻ mặt của cô có chút khó tả, Chu Bẩm Sơn khẽ ngập ngừng rồi chủ động tiếp lời: "Lúc nãy anh chưa nói nhiều về bản thân, có lẽ đã không khiến em cảm thấy anh đến đây là để xem mắt."

Lâm Ấu Tân càng thêm khó hiểu: "…Vậy nên?"

"Có cần tìm một nơi khác để nói chuyện lại từ đầu không?"

Lâm Ấu Tân: "?"

Chu Bẩm Sơn có vẻ khá cố chấp. Âu cũng cũng bởi tính cách nghiêm túc và nghiêm nghị của anh.

"Vậy thì… chúng ta quay lại phòng riêng nhé?"

"Phòng có hai ông nội đang ở trong đó hả anh?"

"… Số 6."

Lâm Ấu Tân cũng không hiểu tại sao mình lại đồng ý đi theo anh. Cơ mà, đợi đến khi cô kịp nhận ra thì cả hai đã cùng đi thang máy quay trở lại phòng riêng số 6 rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!