Chương 39: (Vô Đề)

Edit: Mỳ

Ngày tiễn năm cũ, Chu Tái Niên đã sớm mời hai gia đình đến dùng bữa.

Gia đình Chu Nhữ Thừa đã về kinh, nói là Tĩnh Thủy muốn gặp cháu nên về thăm. Nghe tin họ không đến, Lâm Ấu Tân thở phào nhẹ nhõm.

Nói thì là nói vậy nhưng dù thái độ của Chu Bẩm Sơn thế nào, Chu Nhữ Thừa vẫn là bậc trưởng bối với cô. Lần trước đi ăn ở nhà Chu Tái Niên, cô cố chấp không đổi cách xưng hô, chỉ gọi "bác Chu", khiến Chu Nhữ Thừa cau mặt mấy lần.

Bây giờ họ không có ở đây, cô cũng có thể thoải mái hơn chút.

Sau khi nhận được tin nhắn từ ông nội Lâm Giới Bình hối thúc cô đến nhà Chu Tái Niên sớm, cô gửi một tin nhắn cho Chu Bẩm Sơn.

Ấu Tân: [Em đến thẳng biệt thự Gia Nam từ chỗ làm, có thể hơi muộn. Tối nay anh có phải tăng ca không?]

Vì Tô Thanh Hà vắng mặt dài hạn, Cố Tân Bình đã tìm một diễn viên mới để đóng vai "đạo sĩ".

Đó là một diễn viên kịch gạo cội, vô cùng xuất sắc. Lâm Ấu Tân diễn cùng anh vài cảnh đã cảm thấy vô cùng thăng hoa, diễn mà như tuôn chảy.

Đã lâu cô không gặp được một diễn viên giàu kinh nghiệm đến vậy, tất cả cảm xúc đều được đẩy lên cao trào.

Chỉ là ngày mai Liêu Bình sẽ bay về Nam Thành đón giao thừa, nên thời gian tập luyện ngày mai được rút ngắn, và thời gian tập hôm nay của cả đoàn kịch sẽ kéo dài tương ứng. Cô không thể về sớm, thậm chí sẽ đến muộn hơn.

Nhưng đến muộn để người lớn phải đợi thì có vẻ không ổn.

Chu Bẩm Sơn hiểu ý cô, nhanh chóng trả lời: [Mấy giờ? Anh còn về muộn hơn em.]

Lâm Ấu Tân bật cười: [Anh còn chẳng biết mấy giờ em tan, mà đã nói về muộn hơn em à?]

Chu Bẩm Sơn cũng nhận ra lời mình có chút sơ hở, không cãi nữa: [Cứ yên tâm tập luyện, anh sẽ nói với hai ông.]

[Cẩn thận bị mắng đấy!]

[Thà là anh bị mắng còn dễ chịu hơn để em bị mắng.]

Đồ ngốc này.

Lâm Ấu Tân mỉm cười cất điện thoại.

Quay đầu lại, cô thấy Thi Trần và Lam Yên đang đứng sau lưng mình.

Thi Trần trong đoàn kịch thuộc dạng "cây đa cây đề", thân hình vạm vỡ, mặc áo phông và quần đen đứng trong bóng tối, nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.

Cô giật mình, vỗ ngực: "…Thi Trần, chị Yên, có chuyện gì không ạ?"

Giờ này chỉ có nhóm A đang tập, nhóm B đã về hết rồi, cô hoàn toàn không ngờ Thi Trần và Lam Yên lại ở đây.

"Lâm Ấu Tân, cô thật sự đang hẹn hò à?" Thi Trần lạnh lùng mở lời trước.

Lam Yên đứng bên cạnh kéo anh, ra hiệu anh nói năng nhẹ nhàng hơn.

Từ khi chia tay Lương Tiêu Thụ, cô cũng ít tiếp xúc với nhóm bạn của anh. Hơn nữa, cô và Thi Trần, Lam Yên lại không cùng nhóm, càng ít cơ hội trò chuyện, nên cô hoàn toàn không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy.

Cô nhíu mày: "Phải thì sao? Anh có ý kiến gì à?"

Thi Trần hít một hơi thật sâu, vẻ mặt càng khó coi hơn. Vừa định nói, Lam Yên liền kéo anh ra sau lưng, nhẹ giọng: "Không có, tụi chị đâu dám có ý kiến gì. Chỉ là quan tâm em thôi, dù sao chúng ta cũng là bạn bè."

Lâm Ấu Tân nghe hai chữ "đâu dám" liền bật cười khẩy.

Cô nhớ lại hai năm trước ở Thượng Hải, thu nhập của diễn viên kịch không cao, cô thường dùng tiền giúp Thi Trần và Lam Yên đóng tiền thuê nhà. Thi Trần tự trọng cao không chịu nhận, nhưng Lam Yên không chịu nổi, đã mượn cô vài lần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!