Chương 38: (Vô Đề)

Edit: Mỳ

Cái chạm không chút ngăn cách ấy khiến da đầu anh tê dại.

Anh không ngờ cô lại bạo dạn đến thế.

"Tách" đèn đọc sách dứt khoát được bật lên, mọi thứ phơi bày trước mắt.

Lâm Ấu Tân hiếm khi thấy được vẻ mặt u ám và ẩn chứa phẫn nộ của Chu Bẩm Sơn.

Khuôn mặt anh như đã nói lên tất cả, dù không thốt ra lời nào. Thế là cô hơi chột dạ, vội quay mặt đi, đưa tay níu lấy một chiếc cúc áo của anh rồi bối rối gẩy gẩy.

Mọi việc sau đó do anh tiếp quản.

Không ngoài dự đoán, cô bị anh nâng lên rồi trước tiên, anh rút vài tờ giấy ăn sạch lót lên đùi mình, đặt cô ngồi lên đó, sau đó mới bóc gói khăn ướt có cồn và giấy bạc. Chỉ khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, anh mới tiếp tục với nhịp điệu ban đầu.

"Ấu Tân, em thật sự rất không ngoan." Hơi thở anh dù không ổn định, nhưng giọng nói lại lạnh lùng và trầm thấp.

Lần này là lần thứ hai cô nghe anh nói câu ấy.

Mà khung cảnh sau lần đầu tiên nghe nó vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Anh nói như thể lần nào cũng chỉ có mình cô là người được tận hưởng vậy, chẳng lẽ anh không cảm thấy thoải mái sao?

Cô vừa bẽ bàng vừa không cam lòng, nhìn lại anh đầy thách thức: "Anh không thích chứ gì? Nếu có bản lĩnh thì đừng có cương lên."

Lời nói của cô khiến Chu Bẩm Sơn bật cười, anh siết chặt gáy cô, kéo cô lại gần rồi cắn yêu lên đôi môi cô.

"Phải, anh thích lắm chứ. Chẳng có người đàn ông nào lại không thích cả. Nhưng còn em thì sao, Ấu Tân? Nếu lỡ em có thai, dù giữ lại hay bỏ đi thì người đau khổ vẫn là em thôi."

"Chu kỳ của em lúc nào cũng rất đúng hẹn, hai ngày nữa là tới rồi, chưa bao giờ sai lệch cả."

Lý lẽ không còn, nhưng cô vẫn cố chấp quay mặt đi, mạnh miệng đáp: "Hôm nay là ngày an toàn."

"Không có kỳ kinh nguyệt nào là an toàn tuyệt đối hết." Giọng Chu Bẩm Sơn bỗng trở nên nghiêm túc, mạnh mẽ giữ lấy mặt cô xoay lạ: "Nếu em muốn, anh có thể đi thắt ống dẫn tinh, nhưng em không được liều lĩnh như vậy. Ấu Tân, em mà bị thương thì anh sẽ đau lòng lắm, đừng tự làm đau mình, được không em?"

Lời nói cuối cùng của anh còn nồng ấm hơn cả hơi nóng cơ thể.

Lâm Ấu Tân ngỡ ngàng nhìn anh, trong lòng chợt dâng lên bao cảm xúc lẫn lộn.

"…Em biết rồi."

Những khoảnh khắc sau đó, cả hai đều giữ im lặng một cách đầy ăn ý. Chỉ còn lại những cú va chạm lặng lẽ, tiếng nước quyện vào nhau đầy bí ẩn và thỉnh thoảng là một vài tiếng r*n r* hay th* d*c không kìm nén được.

Để ý đến địa điểm, Chu Bẩm Sơn đưa tay che miệng cô lại. Hai cổ tay mảnh mai của cô bị anh nắm chặt ra sau eo, cứ thế kết thúc khoảnh khắc cuối cùng với tư thế dâng mình chịu trận.

Lưng tựa vào vô lăng nghỉ ngơi, cơ thể cô vẫn còn run rẩy nhẹ, bên tai là tiếng anh xao xác thu dọn.

"Xin lỗi anh, ban nãy em… không kiểm soát được cảm xúc."

Sau một thoáng im lặng, cô khẽ thú nhận.

Lời nói của Chu Bẩm Sơn về "lòng tự trọng" khi nãy trên đường đã cứu rỗi cô phần nào. Cảm giác ấy giống như một kỳ thi trượt đã nhiều năm bỗng được ai đó lật lại để an ủi: Thất bại không phải lỗi của bạn, vì đề thi ngay từ đầu đã sai rồi, đừng bao giờ tự trách mình.

Sự nhẹ nhõm đột ngột trong lòng khiến cô khao khát được buông thả.

Trước đây, sự buông thả của cô là thuốc lá, rượu mạnh hay những buổi nhảy nhót không ngừng nghỉ. Nhưng giờ đây, Chu Bẩm Sơn lại có sức hấp dẫn buông thả hơn tất cả thứ kia.

Thật lạ, cô cũng không hiểu sức hấp dẫn này từ đâu mà có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!