Edit: Mỳ
Lâm Ấu Tân đã từng hình dung, buổi sáng đầu tiên sau một đêm mặn nồng sẽ diễn ra như thế nào.
Hôm nay là thứ Bảy, cả hai đều không phải đi làm, và lẽ ra, chồng cô sẽ nằm bên cạnh, cùng cô đón những tia nắng đầu tiên của một ngày mới.
Có thể anh sẽ vẫn còn say giấc nồng, gương mặt trầm lắng, góc nghiêng đẹp như tạc tượng; hoặc cũng có thể anh đã thức dậy từ sớm, ánh mắt nồng nàn cùng nụ cười ấm áp ngắm nhìn cô say ngủ.
Nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng.
Bên cạnh cô chẳng có ai cả.
Thậm chí cả không gian này cũng lạ lẫm, có vẻ nhỏ hơn phòng ngủ chính của cô. Bức tường màu xanh ngọc lục bảo mang phong cách Nam Dương, ga trải giường bằng lụa đen, tấm rèm voan trắng mỏng manh che mờ khung cửa sổ, khiến cô không thể phân biệt được trời đã sáng hay chưa.
Trong lòng cô thoáng một chút hụt hẫng.
Từ bên ngoài vọng vào tiếng máy sấy tóc rất khẽ, dù cách hai lớp cửa, nhưng chính âm thanh ấy đã đánh thức cô.
Anh đã đi tắm rồi ư?
Cô ngạc nhiên, bàn tay đưa ra chạm vào trong chăn.
Cảm giác thật khô ráo và sạch sẽ.
Chắc là anh đã dọn dẹp giúp cô, nhưng làn da trần ngay trong tầm tay lại cho thấy rõ ràng, anh đã không mặc đồ cho cô.
Thật quá đáng mà.
Cô không kiềm chế được mà nắm chặt tay.
Từng mảnh ký ức của đêm hôm trước đã chẳng thể nào nhớ lại, chỉ còn lại chút dư âm rằng cô ngồi vắt vẻo trên đùi anh, bị anh giữ chặt. Lúc đầu còn lấy chăn quấn, nhưng về sau, nhiệt độ cơ thể nóng lên, mồ hôi nhễ nhại, cả hai lại trở về trạng thái nguyên sơ không mảnh vải che thân. Bụng dưới gồng lên, ngửa ra sau tạo thành một hình dạng kỳ dị đến lạ lùng, cô sợ hãi đến bật khóc, nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng… Sau đó, trong cơn mơ màng, cô được anh đút cho một cốc nước rồi tỉnh lại.
Nói đến nước, cô lại cảm thấy hơi khát.
Khát nước cũng là một trong những lý do khiến cô tỉnh giấc.
Chu Bẩm Sơn luôn chu đáo mọi việc, trên đầu giường đã sớm đặt sẵn một ly nước, cô dùng mu bàn tay chạm vào, nước vẫn còn ấm.
Chỉ là khoảng cách hơi xa một chút, khi cô vươn tay ra, hai chân đau nhức như muốn rời ra.
Mãi mới lấy được ly nước, cô lại lỡ tay làm rơi một vật trang trí hình cầu xuống sàn, nó lăn đi "đồm độp" liên hồi.
Tiếng máy sấy tóc lập tức im bặt.
Ngay sau đó là tiếng bước chân có vẻ vội vã vang tới. Cô không kịp uống nước, vội rụt tay lại, vùi cả người vào trong chăn.
Tay nắm cửa phòng khẽ được vặn mở, giường bên cạnh lún xuống, một người từ phía sau khẽ tựa vào cô, mang theo đó là mùi nước cạo râu tươi mát.
"Em tỉnh rồi à?"
Giọng nói trầm ấm tựa như rót vào tai cô, cứ như thể sự nghiêm túc của anh lại có sức mê hoặc hơn cả những lúc trêu đùa, khiến cô cảm thấy nhột nhột, tê tê.
Cô khẽ run lên, không thể nào kiềm chế rồi nhắm chặt mắt, lầm bầm quay mặt đi chỗ khác, giả vờ như vẫn còn đang say ngủ.
Chu Bẩm Sơn bật cười, cứ nghĩ cô mạnh mẽ, chẳng ngờ khi đánh trận thật lại ngày càng trở nên ngượng ngùng.
Anh cúi xuống hôn lên má cô: "Đói bụng không em, ăn chút gì nhé?"
Cô thấy đêm qua sao mà ngắn ngủi, những ký ức còn sót lại chỉ là vài hình ảnh khiến mặt cô đỏ bừng. Điều đó làm cô có cảm giác như mới chỉ vài giờ trôi qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!