Chương 36: (Vô Đề)

Edit: Mỳ

Cô chết lặng, hoàn toàn sững sờ.

Thật sự không hiểu vì sao anh lại nói câu nói ấy.

Mặc dù cô đã có dự cảm, rằng Chu Bẩm Sơn có lẽ có chút tình cảm với mình, nếu không anh đã chẳng chăm sóc cô tận tình đến thế. Nhưng theo những gì cô biết, thứ tình cảm ấy cũng chỉ là chút rung động tinh tế được bồi đắp trong hai tháng ngắn ngủi.

Thế mà bây giờ, anh lại nói yêu.

Mới hai tháng, đã có thể là yêu rồi sao?

Quả nhiên, trong những khoảnh khắc thế này, người đàn ông thường hay tiện miệng nói ra những lời lẽ tưởng chừng hoang đường nhất.

Chỉ là, dường như anh đã quá đắm say rồi.

Lâm Ấu Tân ngượng nghịu nghĩ.

Đây là lúc có qua có lại, liệu cô có nên nói gì đó để đáp lại anh không ta?

"Chu…"

Nhưng mọi thứ không thuận lợi chút nào.

Cô định mở lời, nhưng những điều muốn nói lại nhanh chóng tan biến.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức cô gần như không kịp thở.

Lượng oxy hít vào bị đẩy ra ngoài bởi nhịp điệu dồn dập, khiến cô giống như một con cá nhỏ mắc cạn, dù đã há miệng thật to nhưng việc lấy thêm không khí cũng trở nên khó khăn. Huống hồ anh vẫn cứ miệt mài hôn cô.

"Nhìn anh này, Ấu Tân."

Và ngay cả khi không còn nụ hôn, Chu Bẩm Sơn cũng không cho phép cô lơ là. Mồ hôi trên chóp mũi anh nhỏ xuống xương quai xanh của cô, cơ lưng anh căng chặt rồi lại thả lỏng, bàn tay to lớn mạnh mẽ đỡ lấy cái đầu đang chao đảo. Dưới ánh đèn ngủ hình chú vịt vàng chỉ đủ soi sáng một góc nhỏ đầu giường, đôi mắt thâm trầm của anh ghi lại từng khoảnh khắc cảm xúc sống động và phản ứng mất kiểm soát của cô.

Với góc nhìn trực diện không hề che giấu, cô dĩ nhiên biết anh đang nhìn gì, thế là cô thốt ra một tiếng chửi "b**n th**" đứt quãng.

Không biết có phải hai từ đó đã k*ch th*ch anh hay không? Cơ mà sau đó, anh bật ra một tiếng cười khẽ đầy ẩn ý rồi lại tiếp tục đẩy nhanh nhịp độ, kéo dài thời gian vô tận.

Cô cũng không còn bận tâm về việc phải đáp lại câu "Anh yêu em" đó như thế nào nữa, mà dường như anh cũng chẳng cần cô hồi đáp.

Cứ như thể đó chỉ là một lời tuyên bố của riêng anh.

Việc cô có yêu anh hay không không còn quan trọng nữa, chỉ cần anh yêu cô là đủ rồi.

Rất nhanh sau đó, cơn mưa rào lại ập tới, cuốn lấy cô khiến ý thức trở nên mờ mịt. Nỗi khao khát cháy bỏng không ngừng tăng lên, hun đốt cơ thể cô đến sôi sục, rồi trong cơn run rẩy liên hồi, cô nấc lên từng tiếng và trào ra những giọt nước mắt sinh lý.

Trước mắt cô, thế giới bao phủ bởi một màu trắng tinh khôi hết lần này đến lần khác, tựa như một giấc mộng mùa xuân, hoa nở rộ khắp núi đồi rồi lại biến mất rồi hiện ra, hiện ra rồi lại biến mất. Cứ thế mà lặp đi lặp lại không ngừng, không có dấu hiệu dừng lại.

Cảm giác mất kiểm soát này dần dần chuyển từ tuyệt vời thành đáng sợ.

Bầu không khí xung quanh ngày càng đặc quánh. Từng nhịp hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao.

Vào đúng lúc cô tưởng chừng như mình sắp mất nước đến chết, thì thế giới bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng.

Ngay sau đó, Chu Bẩm Sơn đột ngột đổ sụp lên người cô, vùi đầu vào hõm cổ, hơi thở đang dồn nén lại giờ trở nên nặng nề và gấp gáp hơn.

Mồ hôi từ làn da họ truyền qua nhau. Gần như theo bản năng, cô cũng lập tức vòng cánh tay mềm nhũn lên ôm lấy cổ anh, nhắm chặt mắt, im lặng cùng chia sẻ sự rung động khi hai tâm hồn chạm vào nhau.

Khoảng năm, sáu phút sau, màn hình LED quảng cáo lớn ngoài cửa sổ kính từ sàn đến trần vẫn đang lặng lẽ cuộn hình, rọi những vệt màu rực rỡ lên chăn gối, không gian tĩnh lặng đến mức như chỉ còn lại hai người họ trên thế giới này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!