Edit: Mỳ
Trong khu ghế ngồi, Tiểu Mãn và nhóm bạn đồng loạt há hốc miệng thành hình chữ "O" ngay khoảnh khắc Chu Bẩm Sơn ôm lấy Lâm Ấu Tân.
Tiểu Mãn vuốt mái tóc hồng của mình, ngơ ngác nhìn Từ Trừng Ninh đang điềm tĩnh bên cạnh: "Chị Ninh ơi, Lâm Ấu Tân bị sao vậy? Chị ấy thật sự có bạn trai mới rồi à?"
Từ Trừng Ninh nhấp ly rượu, mỉm cười híp mắt, trả lời lấp lửng: "Ừm."
Chuyện công khai tin kết hôn nên để chính chủ làm thì tốt hơn, cô ấy không muốn làm thay.
Lam Yên và Thi Trần nhìn nhau, cuối cùng Lam Yên hỏi Từ Trừng Ninh: "Ấu Tân không phải vẫn luôn từ chối đi xem mắt sao? Sao tự nhiên lại có bạn trai mới?"
Lam Yên, Thi Trần và Lâm Ấu Tân quen nhau từ lâu. Nói chính xác hơn, họ là bạn đại học của Lương Tiêu Thụ, sau này mới trở thành bạn của Lâm Ấu Tân.
Sau khi Lâm Ấu Tân và Lương Tiêu Thụ chia tay, mối quan hệ giữa các nhóm bạn trở nên khó xử. Mặc dù cùng làm việc trong đoàn kịch của Cố Tân Bình, ngày nào cũng chạm mặt, nhưng họ ngại hỏi sâu về chuyện tình cảm. Muốn biết chuyện gì, họ chỉ hỏi Từ Trừng Ninh.
Từ Trừng Ninh nhún vai, thờ ơ nói: "Đột nhiên vừa mắt nhau thôi. Hơn nữa, chuyện này cũng gần một năm rồi, chẳng lẽ lại bắt em gái tôi phải thủ tiết cho Lương Tiêu Thụ cả đời à?"
Lam Yên lại liếc mắt nhìn Thi Trần, hai người trao đổi ánh mắt rồi không nói gì nữa, chỉ nhíu mày nhìn hai người trong sàn nhảy.
Người đàn ông kia nhìn không cùng tuổi với họ, có lẽ đã ngoài ba mươi. Anh ta đến quán bar với bộ vest chỉnh tề, áo khoác dạ màu nâu sẫm, giày da, thân hình cao lớn, vai rộng, đeo một cặp kính gọng mỏng màu đen. Cả người toát ra vẻ trưởng thành và cấm dục.
Người này hoàn toàn khác Lương Tiêu Thụ, nhưng lại vô cùng hợp khi đứng cạnh bên Lâm Ấu Tân.
"Ối! Anh ta cởi áo khoác kìa!"
Tiểu Mãn bên cạnh đang ghi hình bằng điện thoại, phấn khích che miệng reo lên: "Trời ơi, mọi người nhìn kìa, anh ấy lấy áo khoác của mình bọc Lâm Ấu Tân lại, đúng chuẩn một người đàn ông daddy với tính chiếm hữu cao! Lâm Ấu Tân còn không từ chối nữa chứ!"
Từ Trừng Ninh nghe vậy liền nhấp ly rượu, híp mắt nhìn, khóe môi không kìm được cong lên.
Tuy nhiên, khi Lâm Ấu Tân nhìn sang. Từ Trừng Ninh liền lườm cô một cái, khẩu hình miệng: "Không có tiền đồ."
Lâm Ấu Tân lườm lại: "Hứ!"
Cô cúi đầu nhìn chiếc áo khoác trên người rồi nhìn khuôn mặt xanh mét của anh, vừa chột dạ vừa kiêu ngạo hỏi: "Anh có cần phải thế không? Em nóng lắm."
Chu Bẩm Sơn nhìn cô một cái thật sâu, cài chặt từng chiếc cúc: "Lát nữa ra ngoài sẽ lạnh, em mặc ít quá."
Anh đã không còn quen với ánh sáng, mùi vị và tiếng ồn trong quán bar một thời gian dài. Từ lúc bước vào, lông mày anh chưa hề giãn ra, khuôn mặt lạnh như băng ngàn năm, cứ như chịu đựng thêm một giây cũng là một sự tra tấn.
"Hoa tuyết….."
Lâm Ấu Tân lẩm bẩm châm chọc, nhưng cuối cùng vẫn không từ chối để Chu Bẩm Sơn mặc áo cho mình.
Cả ngày hôm nay trong lòng cô cứ thấp thỏm, nghĩ đến anh là thấy phiền. Nhưng giờ anh đến, cô lại không thấy phiền nữa, mà có một cảm giác nhẹ nhõm như mong ước đã thành sự thật. Cô cũng không hiểu mình làm sao nữa.
Tô Thanh Hà đã rút lui về quầy bar ngay khi người đàn ông kia cởi áo khoác trùm lên người Lâm Ấu Tân, anh ta cầm ly rượu mà đứng một góc xem kịch.
Lâm Ấu Tân lườm anh ta một cái, đồ phản bội.
Tô Thanh Hà nhún vai, khẩu hình nói: Người của công chúng, cô cũng phải hiểu cho tôi chứ.
Chu Bẩm Sơn để ý thấy ánh mắt cô. Anh nhìn theo, vừa liếc qua đã thấy người đàn ông nhảy cùng cô khi nãy.
Hình như là một nam diễn viên từng xuất hiện trong vài buổi livestream, còn có fan gọi họ là "Gãy Xương CP".
Anh nheo mắt lại.
"Đi thôi." Anh nắm chặt cổ tay cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!