Chương 34: (Vô Đề)

Edit: Mỳ

Anh ấy đúng là điên thật rồi.

Lâm Ấu Tân chỉ có duy nhất cảm giác đó trong lòng.

Sau đó là nỗi sợ hãi, cái cảm giác kinh hoàng đã nhen nhóm từ trên xe giờ đây bò từng chút một lên tim, len lỏi khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể. Giống như cô đã trêu chọc phải một con quái vật khổng lồ không nên trêu, ban đầu nó bị nhốt trong lồng, trông có vẻ hiền lành nhưng cứ hết lần này đến lần khác cô lại dùng miếng mồi ngon để dụ dỗ, khiến nó đỏ mắt thèm khát, giờ thì sắp phá lồng mà ra rồi.

"…Không được!" Người chơi với lửa cuối cùng cũng cảm thấy nguy hiểm, cô đỏ mặt đẩy anh: "Mình còn ở nhà ông nội anh đấy!"

Cô nhận ra mình đã có một sự sai lệch quá lớn trong nhận thức về Chu Bẩm Sơn, hoàn toàn không ngờ anh lại trở nên như thế vào lúc này.

Cô cứ nghĩ anh sẽ mãi dịu dàng và ôn hòa, là người anh trai chín chắn luôn hỏi cô "được không em, có được không em, có ổn không em", chứ không phải là một người mất kiểm soát, điên cuồng đến mức chỉ muốn chiếm lấy cô như thế này.

Lâm Ấu Tân bắt đầu sợ hãi trước một Chu Bẩm Sơn đầy xa lạ trước mắt.

Dĩ nhiên Chu Bẩm Sơn cũng biết là không được, chỉ là anh không thể kiềm chế nổi.

Nếu không có chuyện tối qua và tối nay, có lẽ anh vẫn sẽ giữ được hình tượng quen thuộc trước mặt cô. Nhưng trên đời làm gì có nếu như.

Anh vùi mình trên người cô, hơi thở nóng bỏng quấn lấy nhau. Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, tựa như một con sói vồ lấy miếng thịt, đang suy tính mọi khả năng để thỏa mãn cơn khát khao hiện tại.

Lâm Ấu Tân rụt vai lại, định nói gì đó thì đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng.

"Chị dâu, em mang đồ ngủ đến cho chị nè. Chị mở cửa được không ạ?"

Là Chu Tĩnh Thủy.

Nghe thấy giọng nói bên ngoài, ánh mắt cô ánh lên vẻ biết ơn, còn Chu Bẩm Sơn thì cau mày nhìn cô.

Không phải lúc nào cũng rất muốn sao?

Gọi anh là anh trai, nũng nịu xin anh. Vậy giờ cô lại đang sợ hãi điều gì?

Lâm Ấu Tân bị ánh mắt anh nhìn đến sởn gai ốc, cũng biết mình đuối lý, cô vội vàng lúng túng đẩy anh ra: "Tĩnh Thủy đến đưa đồ ngủ, em đi mở cửa đây. Anh… anh nằm nghỉ một lát đi."

Người con gái ấm áp mềm mại trong vòng tay cứ thế nhanh chóng trốn thoát, Chu Bẩm Sơn bất lực nằm ngửa trên giường, cánh tay phải che lên mắt, im lặng nửa phút, mang theo sự bực bội trong lòng đứng dậy đi vào phòng tắm.

Khi anh bước ra, Lâm Ấu Tân đã lấy đồ trong túi xách ra và đang xem xét những lọ nhỏ xinh xắn. Chu Tĩnh Thủy đã chuẩn bị rất chu đáo, ngoài đồ ngủ còn có cả q**n l*t dùng một lần, đồ tẩy trang và dầu gội, cô bé còn cẩn thận dặn dò rằng đồ ngủ là đồ mới mua, chưa mặc bao giờ, chỉ mới giặt qua một lần.

Người nhà họ Chu dường như bẩm sinh đã có sự chu toàn, Chu Tĩnh Thủy là em gái út trong nhà, cũng không có dấu hiệu bị nuông chiều quá mức, ngược lại mọi việc đều rất thỏa đáng, là một tiểu thư khuê các điển hình.

"Đây là em gái anh đưa…"

Thấy Chu Bẩm Sơn tắm xong bước ra, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông. Ánh mắt cô chạm đến những múi cơ săn chắc, còn vương hơi nước.

Cô ngừng lời, sau đó bình tĩnh cầm chiếc váy ngủ lên: "Cái này, em gái anh đưa đó. Có đẹp không anh?"

Đó là một chiếc áo choàng tắm màu vàng tươi, có dây buộc, chất liệu lụa.

"Đẹp lắm. Giờ cũng muộn rồi, mau đi tắm rồi ngủ thôi em." Vừa nói, Chu Bẩm Sơn đã đi trước một bước, nghiêm túc vén chăn lên giường, trên người vẫn còn chút bực bội.

Nhưng tổng thể đã khôi phục lại dáng vẻ đứng đắn ngày thường.

Lâm Ấu Tân liếc nhìn anh một cái, không nói gì, chỉ nhanh chóng thu dọn quần áo, mang đi tắm. Khi cô bước ra, anh có vẻ đã gần ngủ.

"Em tắt đèn nhé." Cô khẽ nói.

"Ừ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!