Edit: Mỳ
Khu tứ hợp viện của Chu Tái Niên nằm sâu trong một con hẻm nhỏ ở ngoại ô thành phố Nam, được bao bọc bởi tường cao, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Chỉ có những ánh đèn đường vàng vọt, cách nhau mười mấy mét, len lỏi chiếu vào, tạo nên những bóng hình chập chờn, nhập nhòa.
Chiếc Mercedes màu đen kín đáo, sau một hồi rung lắc nhẹ, giờ đã im lìm đậu ở khoảng sân trống phía sau. Trong xe, đèn không bật. Một lớp hơi ấm dần bốc lên, ngưng tụ thành lớp sương mờ trên cửa kính rồi từ từ tan đi cùng với hai hơi thở gấp gáp, dồn dập, để lại những vệt nước chảy dài.
Không khí vẫn còn vương vấn chút hơi nóng của d*c v*ng vừa lắng xuống. Khi nhịp tim và hơi thở của cả hai đã ổn định, Chu Bẩm Sơn mới từ tốn rút tay ra để lấy giấy ăn và khăn ướt từ ngăn chứa đồ. Hộp đồ nghề của một bác sĩ luôn đầy đủ. Không chỉ có khăn ướt tẩm cồn để khử trùng, mà còn cả khăn ướt để lau dọn.
Cảm nhận được hơi lạnh của khăn ướt chạm vào da, Lâm Ấu Tân khẽ run lên vì sự chênh lệch nhiệt độ đột ngột.
"Lạnh hả?"
"Ừm…"
Cô định với tay lấy khăn, ra vẻ hoàn toàn có thể tự làm được. Nhưng Chu Bẩm Sơn đã mạnh mẽ giữ chặt cổ tay cô, kéo về một bên: "Em không thấy rõ đâu, để anh làm."
Sau những gì vừa xảy ra, cô không còn đủ sức để chống cự. Cô chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi. Anh vừa rồi đã quá mất kiểm soát. Vừa cắn vừa l**m lên cổ cô, khiến cô có cảm giác anh sẽ cắn đứt cổ họng mình, chưa kể những chuyện khác. Giờ đây, cô không dám nói thêm gì nữa.
Từ khi ba tuổi, cô đã học được một từ, gọi là tự làm tự chịu. Cô chỉ trách bản thân mình quá vô dụng, cứ động một chút lại bị sắc đẹp mê hoặc, nên dù có phải chịu chút đau đớn thể xác cũng coi như chuyện hiển nhiên.
"Còn lạnh không?" Giọng Chu Bẩm Sơn vẫn còn hơi khàn, nhưng đã trở lại vẻ bình tĩnh và ôn hòa thường thấy. Sau khi lau dọn xong, anh nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán và thái dương cô. Anh cúi người, lấy thêm hai tờ giấy, cẩn thận chấm nhẹ lên trán, tránh làm hỏng lớp trang điểm rồi nhẹ nhàng đặt lên sống mũi, khóe môi và cả phần cổ ướt át.
"Không lạnh." Cô nắm lấy tay anh: "…Được rồi, Tĩnh Thủy đã gọi ba cuộc giục rồi đó."
Họ định ngủ lại nhà Chu Tái Niên đêm nay, nhưng vì mãi chưa về nên ông nội Chu đã sai Chu Tĩnh Thủy tới giục. Hai cuộc gọi đầu tiên đến quá sớm, khi đó họ còn đang hôn nhau say đắm, nên chẳng ai để ý. Khoảng năm phút trước, cô mới bắt máy cuộc thứ ba. Sau khi cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, cô viện cớ rằng Chu Bẩm Sơn đang dẫn cô đi dạo vườn.
Thực ra, cô cũng không chắc nhà Chu Tái Niên có vườn hay không. Giờ mới là giữa tháng Giêng, còn lâu hoa mai mới nở. Khi câu nói vừa bật ra, cô đã lo lắng mình sẽ bị lộ nên cầu cứu nhìn sang Chu Bẩm Sơn.
Lúc ấy, họ đã gần xong việc. Anh ngả người lười biếng vào ghế, một tay đỡ eo cô, một tay cầm hộ điện thoại. Cô bận rộn cài lại cúc áo nên không rảnh tay. Nghe cô trả lời, không biết từ nào đã chạm đến điểm cười của anh, anh vùi đầu vào hõm cổ của cô, cười trầm một lúc lâu.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười trong tình huống này. Tiếng cười trầm thấp, khàn khàn, đã dứt bỏ vẻ điên cuồng, hung hăng lúc nãy, chỉ còn lại sự thỏa mãn, lười biếng. Có một sự cuốn hút khó tả.
Lòng cô khẽ rung động, vươn tay chạm vào mặt anh, ngơ ngác hỏi: "Anh cười gì thế? Bộ em nói gì buồn cười lắm hả?"
Đầu dây bên kia, Chu Tĩnh Thủy còn giật mình hơn: "Anh trai em đang cười á???"
Cười một lúc, Chu Bẩm Sơn mới ngẩng đầu lên, chưa vội trả lời cô. Anh nhận lấy điện thoại, giải thích với Chu Tĩnh Thủy: "Anh với Ấu Tân đang ở cái đình phía Nam, ngắm cá chút, lát nữa sẽ về ngay."
Lâm Ấu Tân lập tức nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ. Cô không hiểu ý anh là gì. Nhưng khi cúp điện thoại, Chu Bẩm Sơn đã giải thích cho cô.
Đồ lưu manh thúi.
Cô thầm mắng anh như vậy.
Sau khi ngồi lại trong xe hơn mười phút để ổn định, chỉnh trang lại y phục, lau khô mồ hôi, hai người mới chuẩn bị trở về. Xuống xe, anh hỏi cô có muốn ra cái đình phía Nam dạo một vòng thật không, lối đó có một cửa hông, họ có thể đi thẳng về từ đó luôn.
"Cửa chính không đi, lại đi đường của trộm làm gì…" Câu chửi chưa kịp nói xong, cô đã im bặt dưới ánh mắt nửa cười nửa không của anh.
Dù đã bớt đi nhiều nhưng dấu vết vẫn còn khá rõ. May mà cô mặc quần đen, cộng thêm màn đêm che phủ nên những đường cong và vết tích đó cơ bản không nhìn rõ.
"…Vậy đi thôi." Để an toàn, vẫn nên đi cửa hông. Lỡ mà chạm mặt ai đó, bị phát hiện thì xấu hổ chết mất.
Khu tứ hợp viện của Chu Tái Niên được xây phỏng theo thiết kế ở Bắc Kinh, với những hành lang uốn lượn, quanh co. Dù chưa đến rằm tháng Giêng, đèn lồng đỏ đã được treo lên dưới mái hiên. Quả thật có chút dư vị của Bắc Kinh.
Nơi đây tránh gió, cô đi dạo trong hành lang, thong thả và thoải mái vô cùng. Chu Bẩm Sơn nắm tay cô đi bên cạnh. Đầu ngón tay anh hơi nhăn nheo, gồ ghề vì ngâm nước. Thỉnh thoảng, anh lại hỏi cô chân còn ê không, vì vừa rồi cô đã d*ng ch*n quá rộng và căng thẳng quá mức.
"…Không ê nữa." Giờ đây, cô không khỏi thấy ngượng ngùng.
Anh liếc nhìn chân cô, khẽ gật đầu: "Lát nữa về, anh xoa bóp giúp em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!