Chương 32: (Vô Đề)

Edit: Mỳ

Sáng hôm sau, Lâm Ấu Tân nhận được điện thoại từ Chu Tĩnh Thủy. Lần trước hai người có trao đổi WeChat nhưng chưa từng liên lạc, nên cuộc gọi lần này khá bất ngờ.

Chẳng vòng vo, Chu Tĩnh Thủy kể ngay về cuộc trò chuyện với Chu Bẩm Sơn tối qua. Tóm lại là bố mẹ Chu Bẩm Sơn muốn gặp mặt hai vợ chồng họ trong ngày hôm nay. Hai người họ có hai lựa chọn, một là đến nhà Chu Tái Niên dùng bữa, hai là đón họ sang căn hộ Nam Sùng.

Phòng tập lúc này khá ồn ào, tiếng nhạc rock sôi động vẫn đang vang lên. Cô phải dùng tay che một bên tai, cứ ngỡ mình nghe nhầm.

"Hôm Nguyên đán, Chu Bẩm Sơn bảo em là anh ấy bị ốm nên không đến à?"

"Vâng đúng rồi." Ở đầu dây bên kia, Chu Tĩnh Thủy cười khổ: "Nghe đã biết là lý do vớ vẩn rồi. Anh trai em khỏe như trâu ấy, bố em nghe xong tức gần chết, bảo anh ấy cố tình làm mất mặt ông."

Thực ra, lời của Chu Nhữ Thừa còn khó nghe hơn nhiều, ngay cả Lâm Ấu Tân và cả nhà họ Lâm cũng bị nhắc đến.

"Đây là cách giáo dục của nhà họ Lâm à? Ông nội nó đã dạy nó như thế này sao? Lấy chồng rồi mà cũng không biết khuyên răn chồng, cứ thế hùa theo Bẩm Sơn giở trò à?"

Ông Chu Nhữ Thừa đã làm việc ở Bắc Kinh ba mươi năm, cùng với tài sản và danh tiếng tích lũy từ đời ông bà nội kinh doanh trước đây, ông gần như có thể hô mưa gọi gió.

Thế nhưng, gia đình họ Chu lại coi trọng nề nếp Nho gia, khi chọn vợ luôn muốn tìm người dịu dàng, hiền thục, tốt nhất là sống theo kiểu người xưa, luôn khắc cốt ghi tâm "phu vi thê cương" thì càng tuyệt vời.

Và chuyện Chu Bẩm Sơn cùng Lâm Ấu Tân đồng loạt vắng mặt trong ngày Nguyên đán đã phạm vào điều cấm kỵ lớn nhất của Chu Nhữ Thừa.

Tất nhiên, Chu Tĩnh Thủy không dám nói những lời này ra. Lần gặp trước tuy chóng vánh nhưng cô ấy đã thấy khá rõ. Dù là do mai mối, nhưng nói Lâm Ấu Tân là bảo bối trong lòng anh trai cô cũng không ngoa. Nếu để anh chị biết được những lời đó, chắc chắn sẽ có chuyện lớn. Cô ấy không dại gì mà làm người ngốc đó.

Lâm Ấu Tân im lặng một lúc rồi đáp: "Chuyện này anh ấy có kể với chị rồi, anh ấy thật sự không khỏe chứ không phải là kiếm cớ đâu. Mà này, mấy hôm trước bệnh viện của anh ấy xảy ra một vụ tai nạn y tế, anh ấy bận đến đầu óc quay cuồng, còn không có thời gian ngủ nữa. Bố em có biết chuyện này không?"

Lâm Ấu Tân không phải là người lầm lì, ít nói như Chu Bẩm Sơn. Cô nói thẳng mọi chuyện, thậm chí còn muốn cùng chồng chứng minh rằng anh "thật sự không khỏe".

Chu Tĩnh Thủy lấp bấp: "…Bố em có lẽ không quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này."

Lâm Ấu Tân cười khẩy. Đến cả cuộc sống cơ bản của con trai mình cũng không thèm để tâm, vậy mà đi một quãng đường xa đến đây lại chỉ nghĩ đến việc ra oai. Có vẻ như cái "khăn bó chân" của nhà Thanh vẫn chưa được gỡ ra khỏi đầu vị bố chồng này của cô.

"Chị biết rồi, bọn chị sẽ đến."

Cô đáp lại một cách nhàn nhạt, cũng không muốn làm khó Chu Tĩnh Thủy qua điện thoại, dù sao cũng chẳng có ích gì.

"Hay quá, hay quá, chị dâu! Chỉ cần gọi cho chị là được, em biết ngay chỉ có chị nói mới có tác dụng thôi mà."

Coi như đó là lời xu nịnh, Lâm Ấu Tân bật cười. Nói thêm vài câu rồi cô cúp máy.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô gửi tin nhắn cho Chu Bẩm Sơn, nói về việc sẽ đến nhà Chu Tái Niên ăn cơm. Nhưng có lẽ anh đang bận, nên chưa thấy hồi âm.

Hôm nay Tô Thanh Hà cũng đến tập luyện, như thường lệ lại mang cà phê, bánh ngọt và bánh kem nhỏ cho mọi người. Lâm Ấu Tân vào phòng pha nước lấy cà phê rồi đi thẳng, khi đóng cửa, cô loáng thoáng nghe thấy vài câu vọng ra từ bên trong:

"…Thầy Tô còn phải đóng phim nữa, bận rộn là phải rồi. Phim thể loại đua xe, hai nam chính, nghe đâu sau Tết sẽ đến Tây Thành để quay ngoại cảnh đấy."

"Nam chính còn lại là ai thế?"

"…Khụ khụ, nghe nói là L… của chúng ta."

Cô chưa kịp nghe rõ họ tên, thì điện thoại rung lên. Tiểu Ninh đang giục cô quay lại tập luyện.

Cô không để tâm nữa, bước nhanh đi.

/

Mãi đến gần trưa, khi sắp tan ca, Chu Bẩm Sơn mới nhắn tin lại.

Z: [Em khi nào rảnh? Gặp nhau ăn bữa tối là được.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!