Chương 31: (Vô Đề)

Edit: Mỳ

Lời cô nói tuy không rõ ràng, ngọt ngào mềm mại nhưng cũng đủ để anh hiểu ý. Chỉ là vừa dứt lời, cả hai đều sững sờ, đặc biệt là Chu Bẩm Sơn. Vốn dĩ đang kìm nén, giờ đây những sợi dây căng cứng trong đầu anh đã đứt mất vài sợi.

Anh cau mày, giọng nói có chút khó khăn: "Ấu Tân, hôm nay không được."

Cơ thể Lâm Ấu Tân đột ngột cứng đờ, đôi mắt ngấn nước mơ hồ nhìn anh: "…Tại sao? Anh không muốn em sao?"

Giọng cô run rẩy đầy vẻ không tin nổi. Thậm chí vì là người chủ động nên cô càng thêm tủi hổ. Cô đã cố gắng đến mức đó, vậy mà anh vẫn không đồng ý?

Thấy cô hiểu lầm, Chu Bẩm Sơn lập tức ôm chặt cô vào lòng, để phần cơ thể cả hai dán vào nhau sát hơn nữa. Anh hôn cô thật mạnh: "Không phải. Sao anh lại không muốn em được chứ? Anh nằm mơ cũng muốn em."

"Nhưng chúng ta không có bao cao su, Ấu Tân. Em mua chưa?"

Em mua chưa?

Câu hỏi hồn bay phách lạc ấy như một quả tạ lớn từ trên trời rơi xuống, gõ mạnh vào đầu cô, khiến cô tỉnh cả người. Lâm Ấu Tân ngớ ra, cơn khao khát trong lòng lập tức tiêu tan. Mọi cảm xúc mãnh liệt đều thoái lui về cơ thể rồi dần dần nguội lạnh. Cô vậy mà lại quên mất chuyện này.

Hôm nay quá đột ngột, không ai trong số họ chuẩn bị sẵn đồ dùng. Nhưng tại sao anh lại không mua trước? Một người chu đáo đến mức luôn có nước súc miệng, khăn giấy ướt tẩm cồn và băng gạc cá nhân trong xe, tại sao sau khi đăng ký kết hôn lại không mua bao cao su để sẵn ở nhà chứ?

"Làm sao em biết anh dùng cỡ nào mà mua! Sao anh không mua chứ!" Cô không kiềm chế được, đôi mắt đỏ hoe mắng anh.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng lạnh như nước, chiếu lên giường như dải ngân hà rải rác, hòa quyện với làn da trắng sứ như ngọc.

Chu Bẩm Sơn sững lại, cau mày: "Xin lỗi, gần đây bệnh viện bận quá, anh quên mất."

Sau khi ngắm mặt trời mọc, anh đã luôn suy nghĩ về chuyện này, cũng đã nghĩ đến việc chuẩn bị, nhưng vì bệnh viện quá bận rộn nên anh đã quên, cũng không ngờ mọi chuyện lại đến đột ngột như vậy. Lúc này, sự thỏa mãn bất ngờ đi kèm với nỗi dằn vặt lương tâm khiến anh phải kiềm chế đến mức toàn thân đau nhức.

Lâm Ấu Tân vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu. Nhiệt độ trong phòng ngủ hơi thấp, dù không bật đèn nhưng ánh trăng vẫn sáng tỏ. Dưới cái nhìn chăm chú và cau mày của anh, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. Thế là cô đột nhiên đỏ hoe mắt, đưa tay định kéo áo xuống.

"Ấu Tân." Anh định dỗ dành, nhưng bị cô hất tay ra.

"Đừng chạm vào em!"

"Toàn là lý do lý trấu, rõ ràng là anh không muốn." Cô ấm ức tố cáo: "Không cần thì thôi! Sẽ không có lần sau đâu. Từ hôm nay chúng ta ngủ riêng!"

Cụm từ "ngủ riêng" như một mật khẩu cấm kỵ, hơi thở trên người anh lập tức nặng trĩu. Anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, ngăn cô kéo áo xuống, yết hầu nghẹn lại: "Ấu Tân, lần này là lỗi của anh nhưng đừng nói câu đó lần thứ hai. Chúng ta không thể ngủ riêng. Anh cũng không có ý không muốn em."

"Anh quản em à! Em không muốn ngủ với anh nữa thì sao! Anh đi mà ngủ với bệnh viện của anh đi!" Cô giận dữ mất kiểm soát, lại thêm nỗi tủi thân vì sự chủ động hạ thấp lòng tự trọng không được đáp lại, nước mắt lập tức tuôn ra. Đôi mắt đỏ hoe tố cáo: "Anh buông em ra! Ai động một chút là hôn em? Ai không chuẩn bị? Chu Bẩm Sơn, anh thật đáng ghét! Thà em lấy người khác còn hơn!"

"Em còn muốn lấy ai nữa?" Giọng anh vô thức cao hơn mấy phần, cau mày: "Ấu Tân, đừng nói những lời như vậy."

"Cái này không được, cái kia cũng không được! Sao anh lắm cái không được thế! Bố em còn chưa nói với em nhiều cái không được như vậy! Buông em ra! Anh nhìn cái gì mà nhìn! Anh cũng không được nhìn!"

Cô giận dỗi ầm ĩ, hoàn toàn không để ý đến đôi mắt anh đã sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào cô.

"Ấu Tân, từ từ thôi. Có được không em?"

"Từ từ cái gì mà từ từ, anh đưa…"

Lời còn chưa nói hết, cô đã bị anh ghì chặt. Hơi thở anh không ổn định nhưng không chút do dự cúi xuống hôn cô. Rất nhanh, cô run rẩy từng cơn trong tiếng hôn chụt chụt của anh, sống lưng tê dại như có dòng điện chạy qua.

Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc mâu thuẫn của cô lúc này. Người tức giận là cô, người khao khát cũng là cô. Vậy mà ngay sau đó, vì anh hôn quá mãnh liệt, người muốn trốn tránh lại là cô.

Chu Bẩm Sơn nghe thấy tiếng cô hít vào, ngẩng đầu: "Trốn cái gì, em không thích anh hôn à?"

Cô cắn môi không nói. Một lúc sau mới lí nhí: "…Hôn nhẹ thôi, đồ thô bạo…"

Cô thầm thấy mình thật vô dụng, sao có thể dễ dàng tha thứ cho anh như vậy? Nhưng được anh hôn thực sự rất thoải mái. Chu Bẩm Sơn phản ứng một lúc, nghe ra lửa giận trong cô đã nguôi, không khỏi bật cười khẽ: "Được rồi, công chúa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!