Chương 30: (Vô Đề)

Edit: Mỳ

Cô ngây ngô hỏi một câu, khiến không khí lãng mạn nồng nàn ban đầu tan biến ngay lập tức.

Chu Bẩm Sơn từ từ nới lỏng vòng tay ôm eo cô, im lặng vài giây rồi nhìn cô: "Em nói vậy là có ý gì?"

Nhiệt độ trong xe từ nóng bỏng dần trở lại bình thường. Cô vẫn ngồi trên đùi anh, ngỡ ngàng hé môi: "Em…"

Lúc này, cả hai đều đã thoát khỏi cơn cuồng nhiệt của nụ hôn, đầu óc tỉnh táo trở lại. Mãi đến khi cô cất lời, mới nhận ra mình chẳng thể nói thêm được gì nữa.

Lâm Ấu Tân khẽ liếc nhìn anh, ấp úng thử nói: "Chúng ta kết hôn hơn một tháng rồi mà… em cứ nghĩ là…"

Nghĩ là một chuyện, trêu chọc với đám bạn lại là một chuyện khác, nhưng nói ra thì có chút ngượng ngùng. Hơn nữa, cũng mới chỉ hơn một tháng thôi, suốt bảy tám năm qua không hề gặp mặt, cứ như người xa lạ vậy, không làm gì cũng là điều dễ hiểu! Có gì mà phải vội chứ!

Cô xấu hổ nhắm mắt lại, thở hắt ra: "Khụ, hay là anh cứ coi như chưa nghe thấy gì đi. Em thật sự không cố ý, cũng không có ý nghi ngờ anh "không được". Xin lỗi…"

Chu Bẩm Sơn nheo mắt lại, càng im lặng hơn. Anh không ngờ trong lòng cô lại nghĩ như thế.

Anh không thể xác định được ngay là do mình quá chậm, hay do kinh nghiệm trong quá khứ khiến cô không quen với nhịp độ của anh. Gần như ngay lập tức, anh nghĩ đến người đó, vẻ mặt trở nên nặng nề. Niềm vui sướng vừa có được nhờ nụ hôn chủ động của cô, trong khoảnh khắc đã rơi xuống điểm đóng băng, sự ghen tuông và giận dữ bủa vây lấy trái tim.

Anh thậm chí còn quên mất, vừa nãy chính anh còn khuyên cô, sau này không vui thì cứ tìm người cũ kia. "Về nhà trước đã." Anh lạnh lùng nói.

Trên đường xuống núi, cả hai không nói thêm lời nào. Dọc đường có khá nhiều xe từ rạp chiếu phim trở ra, có lẽ cũng là những người đã xem phim thâu đêm rồi về.

Lâm Ấu Tân lục điện thoại trong túi, vô tình chạm vào một cái chai nhỏ màu xanh, là một chai nước súc miệng chỉ còn lại một chút, rơi vào khe ghế. Cô nhặt lên, nhét lại vào ngăn đựng đồ.

"Lần sau em sẽ mua một chai mới cho anh," cô chỉ vào chai nước súc miệng, tìm chuyện để nói.

Tối qua họ không định về nhà, đã ăn uống và xem phim tại rạp chiếu phim drive

-in đến tận khuya. Khi cô vào nhà vệ sinh tẩy trang, tiện thể dùng luôn chai nước súc miệng dự phòng trong xe của anh. Chai nhỏ tiện dụng vốn dĩ không nhiều, hai người dùng chung nên gần như đã hết. Chuẩn bị sẵn sàng là thói quen sống của anh, trong xe ngoài nước súc miệng, lúc này trong ngăn đựng đồ còn có khăn giấy cồn, tăm bông sát khuẩn, băng cá nhân và các vật dụng sơ cứu cơ bản khác.

Chu Bẩm Sơn nhìn theo hướng tay cô, giọng điệu bình thản: "Được."

Nhìn vẻ mặt đó của anh, Lâm Ấu Tân đoán là mình đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh, cô thở dài, không khỏi tự trách bản thân. Sao lại có thể nói ra câu đó trong lúc đang hôn hăng say như vậy chứ?

Giờ thì hay rồi, anh ấy giận rồi.

Hôm nay trời đẹp, cô hạ cửa kính xe xuống một chút để không khí thoáng đãng, cũng để xua tan nỗi bực bội trong lòng. Khi đang xếp hàng xuống núi ở khúc cua, bỗng nghe Chu Bẩm Sơn đột ngột lên tiếng: "Ấu Tân, anh không phải là không muốn hay không thể làm chuyện đó."

Cả người Lâm Ấu Tân bỗng cứng lại. Sao anh lại nhắc đến chuyện kia thế này?

"Anh chỉ cảm thấy như vậy đối với em, sẽ quá nhanh. Chúng ta chỉ mới kết hôn hơn một tháng thôi."

Chu Bẩm Sơn siết chặt vô lăng, quai hàm căng thẳng, giọng nói kiềm chế: "Có thể đây không phải là nhịp độ mà em đã quen, nhưng anh mong em hiểu rằng, anh chỉ muốn tôn trọng em."

Lâm Ấu Tân khẽ cau mày, hơi quay đầu lại. Lời này dường như không chỉ có ý nghĩa bề mặt, nhưng cô tạm thời chưa hiểu được.

Thức trắng cả đêm, Chu Bẩm Sơn dường như không có vẻ gì là mệt mỏi. Tóc vẫn gọn gàng, dù vừa hôn say đắm như vậy nhưng quần áo anh vẫn chỉnh tề, dáng vẻ tuấn tú, thanh lịch không thể xâm phạm: "Em không hiểu, anh nói rõ hơn đi." Cô khó hiểu chớp mắt.

Cái gì mà nhịp độ cô đã quen? Cô đã quen với nhịp độ nào cơ chứ?

Chu Bẩm Sơn nhìn cô thật sâu, yết hầu khẽ động đậy, nhưng lại không biết phải nói thế nào. Thành thật mà nói, anh không hề muốn giúp cô nhớ lại quá khứ với người yêu cũ.

"Không có gì. Ngủ một lát trên xe đi, về đến nhà anh sẽ gọi em."

Cuối cùng, anh chọn cách không nói gì cả.

/

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!