Chương 3: (Vô Đề)

Edit: Mỳ

Lâm Ấu Tân gia nhập một đoàn kịch nằm ở phía nam thành phố.

Tiền thân của nó vốn là một phòng tranh có từ những năm 2000, sau khi được cải tạo lại, nơi đây mang phong cách công nghiệp tối giản với gam màu trắng lạnh, được bố trí gọn gàng, tinh tế. Ngoài thời gian tập luyện tại nhà hát, cô thường dành thời gian ở đây để tập tuồng.

Hiện tại, phòng kịch đang đồng thời dàn dựng hai vở kịch: "Khổ Nhĩ" đang chuẩn bị tái diễn, còn "Tiểu Hồ Tiên" đã hoàn tất video xin cấp phép, chỉ cần nền tảng bán vé duyệt xong là họ sẽ bắt đầu chuyến lưu diễn toàn quốc.

Đoàn kịch của họ không có quá nhiều người. Một số họ là diễn viên tự do, đa phần là những diễn viên gạo cội đã theo Cố Tân Bình từ rất lâu, cũng có những người mới gia nhập như Lâm Ấu Tân trong hai năm trở lại đây.

Khi Lâm Ấu Tân vừa tới nơi, Từ Trừng Ninh đã xem xong tài liệu.

"Đến rồi đấy à." Từ Trừng Ninh vẫy tay chào cô.

"Chào buổi sáng. Việc tuyển chọn diễn viên cho "Khổ Nhĩ" thế nào rồi?" Lâm Ấu Tân hối hả bước vào, đặt túi xuống và lấy ra một xấp tài liệu.

Vở kịch "Khổ Nhĩ" ra mắt lần đầu tiên vào năm 2018. Ngay trong lần đầu tiên chạm ngõ sân khấu, Lâm Ấu Tân đã trở thành gương mặt đầy triển vọng của giới kịch nghệ khi rinh về giải Bạch Ngọc Lan và giải Diễn viên mới xuất sắc nhất Klajin. Sau đó, chuyến lưu diễn của vở kịch bị gián đoạn do dịch bệnh. Giờ đây Cố Tân Bình, lại muốn tái khởi động dự án này thêm lần nữa.

Với tư cách là nữ chính Yulia nguyên bản, Lâm Ấu Tân có tiếng nói nhất định trong việc chọn lựa diễn viên.

"Vấn đề nan giải nhất là vai nam chính vẫn chưa tìm được người ưng ý. Các lựa chọn A, B, C đều tầm thường quá luôn." Từ Trừng Ninh, biên kịch của vỡ "Khổ Nhĩ", đã vò đầu bứt tóc mấy ngày nay.

"Mấy diễn viên bên nhà hát Tây Kịch không được sao?" Lâm Ấu Tân xem qua từng hồ sơ.

"Không được. Diễn không ra được cái khí chất bất cần, phong trần ấy. Cứ mở miệng là thành mấy tên côn đồ vặt."

"Không nhất thiết phải gò ép theo kiểu đó. Đó chỉ là…" Giọng Lâm Ấu Tân bỗng chùng xuống: "…là đặc trưng của một người mà thôi. Chỉ cần những diễn viên khác nắm bắt được cái hồn của nhân vật là được rồi, đừng yêu cầu quá khắt khe."

Từ Trừng Ninh nhìn cô một cách đầy ẩn ý: "Nhưng chính cái nét đặc trưng đó mới làm cho nhân vật trở nên sống động. Nhờ đó mới tạo ra được hiệu ứng sân khấu tuyệt vời khi diễn cùng cậu đó."

Lâm Ấu Tân không đáp lại, chỉ cúi đầu nhìn tiếp: "Không thể cứ mãi chờ đợi được. Anh ấy sẽ không trở lại nữa, nhưng vở "Khổ Nhĩ" vẫn phải tiếp tục."

Sau cả buổi sáng, Từ Trừng Ninh vẫn không tìm được người ưng ý. Lâm Ấu Tân thì đã lọc ra được vài cái tên và gửi vào hòm thư của Cố Tân Bình.

Đến giờ ăn trưa, Lâm Ấu Tân không ăn cùng mọi người vì đã có hẹn với Trịnh Sóc.

Lúc cô xuống lầu, Từ Trừng Ninh khinh khỉnh mỉa mai: "Tớ thấy làm cô chiêu nhà cậu cũng mệt thật đấy. Hai con gái ruột thì một người được bồi dưỡng thành nữ cường nhân, một người được sắp xếp yên bề gia thất. Cậu nhìn cậu đi. Suốt ngày cứ bị lợi dụng để đi ăn uống xã giao, lôi kéo đối tác. Thế có xứng đáng với bố cậu không?"

Từ Trừng Ninh và Lâm Ấu Tân có hoàn cảnh gia đình khá giống nhau. Lớn lên trong môi trường kinh doanh, cô đã nhìn thấy nhiều thăng trầm và hiểu rõ lòng người. Cô ấy không bao giờ tin rằng cô hay chú bác nào có thể là người tốt, tất cả chỉ là vì lợi ích mà thôi.

Lâm Ấu Tân vội vàng trả lời tin nhắn trong điện thoại, khẽ cười: "Không còn cách nào khác. Bố tớ đi rồi, công ty luôn cần có người tiếp quản. Tớ lại chẳng có tài cán gì, nên đành phải nhường lại một phần thôi."

Cô nhớ lại, trước năm mười tuổi. Khi đó cô còn là tiểu thư khuê các của nhà họ Lâm, là cháu gái của chủ tịch Lâm Giới Bình. Nhưng sau năm mười tuổi, bố bất ngờ qua đời, công ty được giao cho dì cả. Nếu không có ông nội luôn che chở, có lẽ cô đã chẳng còn lại gì.

/

Sau bữa cơm với Trịnh Sóc, Lâm Ấu Tân không quay lại đoàn kịch mà tìm một quán cà phê gần đó để sàng lọc video phỏng vấn. Cô chọn ra năm ứng viên tiềm năng rồi gửi cho Từ Trừng Ninh tham khảo.

Ngày hôm đó, khi Lâm Giới Bình buông lời "con cứ chọn bừa một người mà cưới." Cô đã dứt khoát đóng sầm cửa bỏ đi, không hề bận tâm hỏi người đó là ai. Trong lòng cô nghĩ, dù sao cũng gặp nhiều rồi, khác biệt gì nhau đâu, cũng chỉ là kiểu Trịnh Sóc mà thôi.

Xong xuôi, cô canh đúng giờ hẹn, đi thẳng tới Tần Thủy Nam Cư.

Đây là món quà sinh nhật ông ngoại tặng cô năm mười tám tuổi, một trong những câu lạc bộ cao cấp nổi tiếng nhất khu Tây Thành. Bao năm qua, nơi này được một quản lý chuyên nghiệp điều hành. Mỗi tháng họ đều đặn gửi tiền vào tài khoản để cô tha hồ mua sắm, chăm sóc ngựa.

Đến nơi, cô đưa chìa khóa xe cho nhân viên rồi xách túi đi vào.

Đã mấy năm cô không quay lại đây, nhưng phong cách thiết kế vẫn là Nam Dương chủ đạo với hai tông màu trắng

-vàng và xanh

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!