Edit: Mỳ
Lâm Ấu Tân tỉnh dậy vì khát.
Đêm qua, cô ngủ không ngon giấc, cổ họng khô rát. Cả cơ thể nóng bừng, vòng eo như bị một con trăn khổng lồ siết chặt, mang đến cảm giác áp lực khó chịu.
Từ từ mở mắt, nửa phút sau, đầu óc vẫn còn mơ hồ, cô mới chậm chạp hé tấm chăn.
Không phải ảo giác, cũng chẳng phải ác mộng.
Thật sự có một cánh tay vắt ngang eo cô, được bọc trong bộ đồ ngủ lụa đen, bàn tay buông lỏng vẫn đang nắm hờ cổ tay của cô.
Chuyện đêm qua, cô vẫn còn nhớ lờ mờ. Chẳng hạn như Chu Bẩm Sơn đã bế cô lên lầu và đút nước cho cô uống.
Nhắc đến chuyện uống nước, một vài đoạn đối thoại vụn vặt và ngượng ngùng bất chợt ùa về.
Mặt cô đỏ bừng, cứng đờ vài giây, đầu óc ong ong. Cô gần như không thể tin những lời đó lại là của Chu Bẩm Sơn, không nhưng thế bản thân cô càng không thể tin cô lại đáp lại!
"Còn khát không em? Còn muốn uống không?"
"Khát ạ, em muốn."
"Vậy em há miệng to hơn chút, anh đưa sâu hơn một chút, được không?"
"Được ạ."
"……"
Cô nhắm mắt lại, một cơn sóng xấu hổ và nóng bừng lan đến gò má, xen lẫn với một nỗi giận dữ khó tả.
Cô không hề ghét việc hôn Chu Bẩm Sơn, thậm chí còn rất thích. Nhưng cô ghét những nụ hôn dụ dỗ khi cô không còn tỉnh táo như thế kia.
Những hành động thân mật không được sự đồng ý thì có khác gì bắt nạt đâu!
Một cảm giác nóng rát, khó chịu len lỏi trong lòng, cô vội vã gạt cánh tay trên eo ra, vén chăn và nhảy xuống giường.
Chu Bẩm Sơn vẫn thức dậy theo đồng hồ sinh học đã hình thành bấy lâu.
Bảy giờ sáng, anh theo thói quen nhìn sang bên cạnh nhưng bất ngờ thấy một góc chăn bị vén lên, còn người thì đã không thấy đâu.
Hôm nay cô ấy dậy sớm thế?
Anh khựng lại một chút rồi vẫn như mọi khi, vào phòng vệ sinh cá nhân, chỉ là nhanh hơn một chút.
Xuống lầu, Chu Bẩm Sơn quả nhiên thấy Lâm Ấu Tân đã ngồi vào bàn ăn sáng.
Hôm nay, cô mặc một chiếc váy hai dây in hoa màu xanh rêu, khoác ngoài là một chiếc áo len rộng thùng thình màu cà phê sữa. Mái tóc dài được búi hờ bằng một cây trâm, trông rất lười biếng và phóng khoáng. Nhìn qua là có thể đoán ngay cô là người làm nghệ thuật.
Chu Bẩm Sơn cúi đầu nhìn trang phục của mình, vẫn là màu đen như thường lệ. Trước đây anh không thấy có gì sai, nhưng hôm nay nhìn lại thì có vẻ hơi quá u ám.
"Bẩm Sơn, con dậy rồi à?"
Lâm Giới Bình là người đầu tiên nhìn thấy anh, cười và đặt cuốn sách trên tay xuống.
"Dạ, con dậy rồi ạ."
Nghe thấy tiếng, động tác lấy cà phê của Lâm Ấu Tân khựng lại.
"Đêm qua ngủ có ngon không? Lần đầu đến đây ở, không biết con có quen không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!