Chương 27: (Vô Đề)

Edit: Mỳ

Thành phố chìm vào bóng chiều hoàng hôn khi chiếc xe lăn bánh tới trung tâm, lúc đó đã là năm giờ chiều. Mùa đông phương Bắc, màn đêm buông xuống khá sớm.

Khi xe gần đến căn hộ Nam Sùng, Văn Trừ đề nghị mọi người đi ăn tối, anh ta sẽ mời. Thế nhưng Khúc Tĩnh Đồng và Từ Trừng Ninh đều từ chối khéo.

Khúc Tĩnh Đồng lắc đầu một cách bất lực: "Người có gia đình, có con nhỏ thì phải về nhà thôi. Con bé con nhà tôi khóc ròng rã hai ngày nay rồi."

"Tôi cũng không có thời gian." Từ Trừng Ninh trả lời ngắn gọn hơn: "Tối nay tôi đã hẹn với Kinh Phong rồi."

Cả nhóm: "Hả?"

Hẹn với Kinh Phong? Kinh Phong nào cơ?

Tất cả mọi người, trừ Lâm Ấu Tân, đều không biết đó là tên người hay tên địa điểm, trên mặt hiện rõ dấu hỏi chấm. Từ Trừng Ninh cũng chẳng định giải thích, chỉ nói rằng khi đi qua Nhà hát lớn Tây Thành thì cho cô ấy xuống.

Khi Từ Trừng Ninh đã đi, Khúc Tĩnh Đồng quay sang hỏi Lâm Ấu Tân: "Kinh Phong là ai thế?"

Lâm Ấu Tân đã quá quen với những chuyện thế này. Cô nhìn sang một bên, thấy Chu Bẩm Sơn đang nghe điện thoại, liền hạ thấp giọng nói: "Là bạn trai của Tiểu Ninh đó. Nghệ danh là Kinh Phong, bên ngoài là người mẫu nam, nhưng bên trong thì… ừm, cậu hiểu mà."

"Trời ơi…"

Khúc Tĩnh Đồng tỏ vẻ kinh ngạc, giơ ngón cái lên thán phục: "Đúng là dân làm nghệ thuật có khác, đẳng cấp thật đấy."

Lâm Ấu Tân mỉm cười: "Đây là sở thích cá nhân của Từ Trừng Ninh, xin chị đừng đánh đồng mọi người. Em thì chưa bao giờ gọi kiểu đó cả."

Khúc Tĩnh Đồng đáp trả: "Nhưng em lại chơi đồ chơi nhỏ mà, cũng chẳng tốt hơn là mấy đâu."

"…Đồ cổ hủ!"

Xe đến Nam Sùng, Khúc Tĩnh Đồng đi về phía xe của mình. Trước khi đi, cô liếc nhìn Chu Bẩm Sơn, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

"À này, sắp Tết Dương lịch rồi, năm nay em định đón thế nào?"

"Vẫn như mọi năm thôi, về nhà ông nội đó chị."

Dòng họ Lâm con cháu thưa thớt, lại thêm Lâm Kiểm Chương mất sớm nên cứ đến những ngày lễ lớn, cả nhà họ đều ưu tiên ở bên Lâm Giới Bình.

Khúc Tĩnh Đồng gật đầu: "Em không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, chẳng phải nghĩ ngợi gì về nhà chồng, thế là tốt rồi."

Lâm Ấu Tân liếc mắt về phía người đang gọi điện thoại cách đó không xa. Chu Bẩm Sơn đã trả lời tin nhắn của Chu Tĩnh Thủy suốt trên xe, nhưng có vẻ câu trả lời không làm đối phương hài lòng nên Chu Tĩnh Thủy đã gọi thẳng đến.

"Anh cả, khó khăn lắm mới có dịp nghỉ. Anh và chị dâu không đón năm mới cùng chúng em, thì định đón cùng ai?"

Anh nhíu mày, có vẻ đã không còn kiên nhẫn: "Tĩnh Thủy, anh đã nói rồi, anh phải hỏi ý kiến của Ấu Tân đã rồi mới quyết định được. Em đừng tự tiện sắp xếp thay người khác nữa."

"Chị dâu mà lại không đồng ý sao?"

Ở đầu dây bên kia, Chu Tĩnh Thủy dở khóc dở cười, cảm thấy anh trai mình đang làm quá vấn đề: "Đây là ngày đầu năm đấy, ba mẹ đặc biệt từ thủ đô về thăm mà. Chị ấy đâu thể nào không gặp cha mẹ chồng được."

Chu Bẩm Sơn vẫn không đáp lời: "Được rồi, cúp máy đây."

Vừa cúp điện thoại, anh trở lại thì Khúc Tĩnh Đồng đã chuẩn bị rời đi.

Ánh mắt cô ấy nhìn Chu Bẩm Sơn rất lạ, vừa như dò xét, vừa như nghi ngờ. Thế nhưng phần nhiều là sự xa lạ, xa lạ đến mức như chưa từng quen biết anh bao giờ vậy. 

Chu Bẩm Sơn khẽ nheo mắt lại.

Ánh mắt Khúc Tĩnh Đồng có chút lơ đãng: "Hai người về đi, chị cũng đi trước đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!