Chương 25: (Vô Đề)

Edit: Mỳ

Lâm Ấu Tân cảm thấy hơi khó thở.

Một phần là do tâm lý. Ngay khoảnh khắc Chu Bẩm Sơn đưa ra lời đề nghị đó, mọi chức năng hô hấp của cô dường như đều bị ngưng trệ, thậm chí cô đã từng hoài nghi rằng mình nghe lầm.

Phần khác là do sinh lý, bởi vì môi cô rất nhanh chóng bị một đôi môi nóng rẫy khác chặn lại.

Anh quá đỗi vội vàng. Đầu lưỡi mãnh liệt xâm nhập vào bên trong khoang miệng cô; vừa dò đường vừa xoay tròn. Từ chút ngây ngô ban đầu đến khi trở nên thuần thục, không ngừng quấn lấy, m*t lấy, cứ thế mà khao khát khám phá đến tận cùng. Trong tiếng chụt chụt ướt át, cô bị anh hôn đến mức ngửa người ra sau, gần như không thể thở nổi.

Kiểu hôn gần như nghẹt thở này khiến cô đứng không vững, cả tay chân đều mềm nhũn.

Chu Bẩm Sơn nhận ra liền ôm chặt lấy cô. Lực của anh mạnh đến mức, cánh tay rắn chắc siết chặt eo làm cô không khỏi thấy nhói đau.

Cuối cùng, cô được anh giữ lấy, hôn thật lâu, giống như một cánh bèo không có ý thức tự chủ, chỉ còn biết nắm chặt lấy cổ áo phông trong tay như cọng rơm cứu mạng. Thậm chí, cô còn chẳng nhớ nổi nụ hôn ấy đã kết thúc thế nào.

Khi đôi môi và đầu lưỡi hoàn toàn tách rời, Chu Bẩm Sơn kề trán lên trán cô, hít thở một lúc lâu mới có thể kìm nén được d*c v*ng đang dâng trào, ép bản thân không nghĩ lại cảm giác ẩm ướt, mượt mà vừa rồi.

"Anh xin lỗi, có phải đã hôn em đau rồi không?"

Lâm Ấu Tân khẽ ngước mắt nhìn anh. Đôi mắt cô long lanh như hai hồ nước trong veo. Mỗi một ánh nhìn, mỗi một cử chỉ đều mang nét tình tứ của mùa xuân.

Cô khẽ hít một hơi, nhịp thở vẫn chưa đều lại được: "Nếu nói xin lỗi mà hữu ích thì cần gì đến cảnh sát nữa."

Vừa nói cô vừa quay đầu, dùng ngón tay lặng lẽ lau đi giọt nước mắt sinh lý vừa tràn ra nơi khóe mắt.

Từ lâu cô đã biết mình chẳng hề bài xích Chu Bẩm Sơn, nhưng giờ phút này lại chẳng thể kiềm lòng mà trách cứ anh.

Vì thật sự là có hơi đau.

Cái người này mạnh bạo quá rồi!

Chu Bẩm Sơn cũng không ngờ rằng mình lại mất bình tĩnh đến mức này.

Suốt một tuần qua, anh luôn cố gắng kiềm nén tình cảm của mình. Anh không dám về phòng ngủ, không dám lại gần cô, chỉ sợ sự ghen tuông vô cớ của mình sẽ làm cô hoảng sợ.

Nhưng hôm nay, anh vẫn không thể kìm lòng.

Anh thậm chí còn không biết phải giải thích thế nào.

"Anh xin lỗi." Anh nghiêm túc nhìn cô, nói lại một lần nữa.

"…Suốt ngày lặp đi lặp lại." Lâm Ấu Tân cạn lời, khẽ lầm bầm một câu rồi đẩy anh ra, đi thẳng đến ghế sofa. Cô lục trong túi xách tìm khăn ướt tẩy trang.

Không cần nhìn, cô cũng biết son môi của mình chắc chắn đã lem mất rồi.

Thấy cô chỉ lo tự mình trang điểm lại mà chẳng có ý định hỏi vì sao, Chu Bẩm Sơn khựng lại một chút, rồi cũng tạm thoát khỏi sự dằn vặt bản thân, cúi mình ngồi xuống ghế đối diện.

Cả hai im lặng một lúc. Một người trang điểm, một người xem điện thoại.

Vẫn có chút ngại ngùng.

Một lát sau, Chu Bẩm Sơn ngẩng đầu khỏi điện thoại: "Em đói không? Ăn gì trước đã nhé."

Lâm Ấu Tân vốn không thấy đói, nhưng khi Chu Bẩm Sơn nhắc, cô cũng thấy có chút đói thật.

"Khách sạn có thể gọi món, họ biết sở thích của em đó. Anh chỉ cần nói cho họ những món anh không ăn được là được." Cô quay lưng lại với anh, cầm khăn tẩy trang nói.

Chu Bẩm Sơn gật đầu: "Anh không kén món nào đặc biệt, gọi giống em là được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!