Chương 23: (Vô Đề)

Edit: Mỳ

Sau một tuần dưỡng thương, đôi chân Lâm Ấu Tân đã đủ khỏe để chống nạng đi lại quanh nhà.

Đúng vào ngày cuối tuần, tập hai của chương trình livestream bình luận về phim "Tiểu hồ tiên" lên sóng. Từ Trừng Ninh ghé qua, không chỉ giúp cô sắp xếp thiết bị mà còn cùng cô thảo luận về chủ đề của buổi trò chuyện lần này.

"Thầy Cố đã mời một vị đạo diễn phim điện ảnh tham gia thảo luận, chắc hẳn cô cũng biết người này, chính là đạo diễn Cung Mạt Lị. Lúc lên sóng, cậu hãy nhớ tích cực đặt câu hỏi, bắt chuyện, tạo không khí nhé. Toàn bộ buổi livestream này chỉ trông vào mỗi cậu với Tô Thanh Hà thôi đấy."

Trong lúc Từ Trừng Ninh đang điều chỉnh mấy chiếc đèn tròn, cô ấy vừa quay lại đã bắt gặp Lâm Ấu Tân đang thất thần, tay cầm xấp tài liệu mà đôi mày còn khẽ nhíu lại.

"Này! Đang suy nghĩ gì vậy?" Từ Trừng Ninh búng tay trước mặt Lâm Ấu Tân: "Cậu không khỏe sao? Có phải bị sốt rồi không?"

"Không sao, không sốt đâu…"

Lâm Ấu Tân sực tỉnh. Cô bất giác cầm chiếc cốc nước cạnh bàn lên nhấp một ngụm.

Vị chát đắng của trà tràn vào khoang miệng rồi cô chợt nhận ra có gì đó không đúng, bèn đưa lên nhìn. Đó là một chiếc cốc sứ màu nâu, cốc của Chu Bẩm Sơn. Anh đã để nó lại trên bàn làm việc trong phòng sách.

Cô vội vàng đặt cốc xuống.

"Thật sự không sao chứ?"

Từ Trừng Ninh nghi hoặc liếc nhìn cô. Dạo này Lâm Ấu Tân cứ bí ẩn thế nào ấy.

"Không sao đâu, bắt đầu thôi."

Lâm Ấu Tân hít sâu một hơi. Cô vỗ vỗ tay lên hai bên má, cố xua đi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.

Thế nhưng, ngay trước giờ livestream, Chu Bẩm Sơn lại nhắn tin hỏi cô khi nào xong việc, anh sẽ ở lại chỗ Văn Trừ thêm một lúc nữa. Và rồi cô lại không thể kiềm chế mà nhớ đến cái đêm của hai hôm trước.

Chẳng còn ai để tâm bộ phim còn đang chiếu trên màn hình. Lâm Ấu Tân cứ ngỡ Chu Bẩm Sơn sẽ lại trêu đùa như hai lần trước, kiểu chỉ chạm một cái rồi rời đi. Nhưng thực tế hiển nhiên không phải vậy.

Cô ngồi gọn trong lòng anh, thân nhiệt của người bên dưới nóng bỏng đến lạ. Vòng tay anh siết chặt lấy cô, mạnh mẽ như muốn bẻ gãy eo, khiến cô phải khó khăn hít thở, tay bấu chặt cổ áo phông của anh.

Khoảnh khắc đầu lưỡi anh tiến vào, cô cảm giác pháo hoa nở rộ trong đầu. Trái tim cứ thế đập loạn nhịp hết cả lên. Cảm xúc đó cứ từng đợt, từng đợt vỡ òa không ngớt.

Chu Bẩm Sơn rõ ràng là một người không có kinh nghiệm. Nụ hôn của anh có phần cứng nhắc, cứ thế mạnh bạo tiến tới, bộc lộ bản năng mạnh mẽ ăn sâu vào trong máu.

Nhưng chính sự vụng về, thiếu kỹ thuật ấy cùng cảm giác vừa lạ vừa thân mật khiến cơ thể cô trỗi dậy một khao khát nóng bỏng đến kinh ngạc.

Cơn ẩm ướt trỗi dậy từ từ ấy khiến toàn thân cô run lên.

Sau cùng, không biết nụ hôn kéo dài bao lâu, cho đến khi bộ phim kết thúc, danh sách diễn viên bắt đầu cuộn trên màn hình đen, hai người họ mới chầm chậm tách ra.

Hơi thở anh rất nặng, rất dài, mang theo vẻ buông thả, hoang đường đến tàn lụi.

Hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng nghiêm chỉnh hỏi cô khi nào thì có thể về nhà lúc này.

Trước khi đưa điện thoại cho anh, Lâm Ấu Tân đã trả lời tin nhắn:

[Khoảng hai tiếng nữa ạ.]

[Em đang livestream trong phòng sách. Anh đừng sang là được. Còn những chỗ khác thì không sao cả.]

Nhưng có vẻ Chu Bẩm Sơn đã hiểu lầm ý cô.

Z: [Anh biết rồi, anh sẽ về nhà sớm.]

Lâm Ấu Tân: …

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!