Chương 22: (Vô Đề)

Edit: Mỳ

Căn phòng thoang thoảng hương cam bergamot dịu nhẹ. Lâm Ấu Tân chẳng nhớ mình đã mua loại tinh dầu này từ bao giờ, nhưng mùi hương ấy lúc này đây rõ mồn một trong từng hơi thở. Nó tỏa ra từ vạt áo của Chu Bẩm Sơn.

Khi anh nằm trên người cô rồi lại kiềm chế lùi lại, cô mới nhận ra đó không phải mùi tinh dầu, mà là mùi sữa tắm trên cơ thể anh.

"…Ngủ đi, ngủ ngon nhé."

Hơi thở của anh có chút gấp gáp, ngón tay lướt nhẹ qua đôi môi cô, giọng nói khản đặc hơn cả trước lúc hôn.

Sau khi anh rời đi, Lâm Ấu Tân lập tức quay người, vùi mặt vào chiếc gối mềm mại.

Nói đúng ra, đây là nụ hôn đầu tiên của họ trong lúc cả hai đều tỉnh táo. Cô hoàn toàn không ngờ Chu Bẩm Sơn lại hôn cô mà không xin phép, điều này làm sụp đổ hình tượng chính nhân quân tử của anh trong lòng cô! Quả nhiên, người đứng đắn đến mấy cũng có chút bản chất xấu của đàn ông.

"…Cái đồ lưu manh già!"

Cô ấm ức, lẩm bẩm chửi một tiếng.

Người phía sau hơi khựng lại rồi bật ra một tiếng cười khẽ, gần gũi đến mức như tiếng đá sỏi cọ vào tai. Lâm Ấu Tân mặt đỏ bừng, kéo chăn trùm kín cả mặt.

Một lúc sau, tiếng thở đều đều dần vang lên bên cạnh. Chân trái cô không thoải mái nên nằm nghiêng một lúc rồi lại chuyển sang nằm ngửa.

Trong bóng tối, Chu Bẩm Sơn chậm rãi mở mắt. Ánh trăng ngoài cửa sổ mỏng manh, mờ ảo phác họa đường nét khuôn mặt tinh xảo của cô. Anh lặng lẽ ngắm nhìn, cảm giác bức bối trong lòng lại bùng lên. Cố nhịn rồi lại nhịn, anh chống người dậy, cúi xuống hôn lên tóc cô một cái, sau đó vén chăn bước xuống giường. Chẳng mấy chốc, tiếng nước rào rào từ phòng tắm vọng ra.

Lâm Ấu Tân ngủ ngon cả đêm, tỉnh giấc đúng 7 rưỡi.

Dì Tuỳ đã đến từ lúc 7 giờ. Lúc đó, Chu Bẩm Sơn vừa vệ sinh cá nhân xong và chuẩn bị làm bữa sáng, hai người vô tình chạm mặt nhau trong bếp.

"Cậu Chu, cậu đang làm gì thế?"

Thấy anh định đeo tạp dề vào người, dì Tuỳ ngạc nhiên vội giật lấy: "Để tôi, để tôi làm cho. Cậu cứ đứng sang một bên đợi là được."

Chu Bẩm Sơn tôn trọng sự phân công công việc nên nhường lại tạp dề, còn mình ngồi trên chiếc ghế cao bên cạnh quầy bar.

Dì Tuỳ ít khi tiếp xúc với Chu Bẩm Sơn, vừa cầm chảo chiên trứng vừa hỏi chuyện.

"Thường ngày ở nhà đều là cậu nấu ăn cho Ấu Tân à?"

"Dì cứ gọi con là Bẩm Sơn thôi ạ. Bữa sáng và bữa tối thì con nấu cả, còn bữa trưa con không về kịp nên cô ấy tự lo."

"À à, ra là vậy."

Dì Tuỳ cảm thấy khá áp lực khi nói chuyện với Chu Bẩm Sơn. Bà lén liếc nhìn anh một cái, thấy anh tuy vẻ mặt lạnh lùng nhưng dường như có ý muốn trò chuyện, bà mới dần thoải mái hơn.

"Vậy thì cậu vất vả rồi. Ông nội của con bé cũng muốn cử một người giúp việc từ nhà sang, nhưng Ấu Tân không thích bị người khác làm phiền không gian riêng tư, nên đành thôi."

Chu Bẩm Sơn rót một cốc nước ấm: "Không sao đâu ạ, con quen rồi, một người hay hai người cũng chẳng khác gì. Hơn nữa, em ấy không kén ăn nên nấu cũng tiện."

Không kén ăn ư? Dì Tuỳ khựng lại, cười gượng: "Cái con bé này……"

"Sao ạ?" Chu Bẩm Sơn tinh ý nắm bắt.

Dì Tuỳ cúi đầu thái cà chua, nhất thời không nói gì, nhưng nghĩ giấu Chu Bẩm Sơn cũng vô ích nên mới bùi ngùi nói: "Con bé ấy, miệng thì vô tư thế thôi chứ trong lòng tinh tế lắm. Cứ suốt ngày sợ làm phiền người khác."

"Từ năm 10 tuổi, con bé đã sống chui rúc ở nhà ông nội và nhà dì cả của nó rồi. Dì nó thì bận công việc công ty, ở nhà lại có hai cô con gái, nhiều lúc vì muốn đối xử công bằng, thực đơn đều do chuyên gia dinh dưỡng làm theo sở thích của hai chị, nên quên mất không hỏi Ấu Tân thích ăn gì. Lúc đó, bố con bé mới mất, mẹ nó lại bỏ nó tái hôn, ông nội thì đau khổ vì mất con trai, một đứa trẻ như con bé phải sống nhờ nhà người khác, không dám nói mình không thích ăn gì.

Lâu dần, chúng tôi đều nghĩ con bé không kén ăn, dù cho cái gì con bé cũng ăn hết, còn cười tươi nói "cảm ơn dì Tuỳ, ngon quá ạ"."

Chuyện cũ qua lời kể của dì Tuỳ chỉ còn là sự hoài niệm của tháng năm, nhưng lọt vào tai Chu Bẩm Sơn lại như con dao mới mài sắc, cứa vào lòng anh đau nhói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!