Edit: Mỳ
Kết quả chụp phim cho thấy Lâm Ấu Tân không bị gãy xương, nhưng bong gân dây chằng khá nghiêm trọng và cần phải nghỉ dưỡng trên giường ít nhất hai tuần.
Được đẩy ra khỏi phòng khám khoa Chấn thương chỉnh hình, Lâm Ấu Tân nhận ngay cuộc gọi từ Từ Trừng Ninh.
"Thế nào rồi?"
"Bong gân, phải nghỉ ngơi hai tuần."
Đầu dây bên kia, Từ Trừng Ninh thở dài: "Khổ thân không? Thế thì cậu không tham gia được buổi livestream đợt hai rồi. Cậu và Tô Thanh Hà đúng kiểu là một cặp thật ấy, bị thương cùng lúc cơ."
Tô Thanh Hà bị thương khi tập luyện hơn nửa tháng trước, lúc đó Lâm Ấu Tân còn đưa anh ta đến bệnh viện.
Lâm Ấu Tân cười gượng gạo: "Được rồi, coi như chúng tớ là cặp đôi hoạn nạn đi. Cứ để Thí Hàn và mọi người còn lại lên sóng thôi."
Từ Trừng Ninh bất lực: "Chỉ có thể thế thôi. Nhưng sau đó, cậu sẽ làm giám khảo trực tuyến giống Tô Thanh Hà. Đến lúc đó vẫn phải lên hình, cậu chuẩn bị tinh thần trước đi nhé."
Đôi lúc, Lâm Ấu Tân thật sự không quen với cái phong thái người phụ nữ mạnh mẽ này của Từ Trừng Ninh. Cô cằn nhằn: "Này, đây là tai nạn lao động đấy nhé! Cậu không an ủi thì thôi, sao còn bóc lột mình?"
Từ Trừng Ninh cười dịu dàng: "Cậu chỉ bị trẹo chân thôi, chứ miệng có trẹo đâu?"
"……"
Lâm Ấu Tân lập tức vờ tủi thân: "Rồi, cậu sắp xếp đi, cứ mặc sức sắp xếp. Có đau chết tớ cũng chịu!"
Trưởng khoa Hứa của khoa Chẩn đoán hình ảnh tình cờ đi qua khoa Chấn thương chỉnh hình để đưa một bản báo cáo. Sau đó, ông cùng họ đi thang máy xuống, nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của Lâm Ấu Tân.
Trưởng khoa Hứa đã 50 tuổi, từng gặp qua rất nhiều người, nhưng lúc này ông vẫn kinh ngạc hết nhìn đông lại nhìn tây.
Cô gái trên xe lăn gọi điện thoại, giọng nói nũng nịu đầy hờn dỗi. Còn Chu Bẩm Sơn đứng bên cạnh, nắm chặt tay cầm xe lăn, tuy vẻ mặt nghiêm nghị nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên, cái tảng băng ngàn năm của bệnh viện giờ đây lại dịu dàng như một làn gió xuân.
Trưởng khoa Hứa không dám nhìn thẳng. Ông chỉ nghĩ, đúng là ông mà, quả nhiên vẫn thích những cô gái biết làm nũng, ngay cả Chu Bẩm Sơn cũng không ngoại lệ.
Xuống đến tầng một, Chu Bẩm Sơn đưa cô về nhà trước, còn Trưởng khoa Hứa thì về tầng hầm. Lâm Ấu Tân đặc biệt quay lại cảm ơn Trưởng khoa Hứa.
Trưởng khoa Hứa cười hiền từ: "Không có gì, không có gì. Người nhà cả mà, lúc nào rảnh rỗi thì cùng ăn bữa cơm nhé."
Lâm Ấu Tân ngạc nhiên: "Dạ?"
Chu Bẩm Sơn ho nhẹ, xoay xe lăn của cô sang một bên để che chắn tầm nhìn rồi nói nhàn nhạt: "Đi thôi."
"Trưởng khoa Hứa, chúng cháu đi trước đây ạ."
"Được, được, hai đứa đi cẩn thận."
Về đến nhà đã là hai giờ chiều. Chu Bẩm Sơn chỉ xin nghỉ một tiếng, đưa cô về xong là phải quay lại bệnh viện ngay.
"Anh đã gọi điện cho ông rồi, ông bảo lát nữa dì Tùy sẽ đến chăm sóc em."
Lâm Ấu Tân được đẩy vào sảnh: "Không cần phải phiền đến dì ấy đâu, em ở nhà một mình cũng được mà."
"Không sao. Ban ngày có dì Tùy, buổi tối anh sẽ chăm sóc em."
Nói rồi, anh quỳ một gối xuống. Chu Bẩm Sơn nắm lấy bàn chân lành lặn của cô để tháo giày trước, sau đó mới tháo chiếc giày của chân bị thương. Có lẽ anh dùng hơi mạnh tay, cô khẽ "a" lên một tiếng.
"Đau à em?"
"Dạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!