Chương 2: (Vô Đề)

Edit: Mỳ

Lâm Ấu Tân đứng bên ngoài hồi lâu, chờ cho mùi khói thuốc trên người tan đi hết mới dám bước vào nhà.

Người giúp việc trong nhà nói ông nội đã ngủ, cô không đi chào mà lên thẳng lầu tắm rửa rồi đi ngủ.

Gần cả nửa năm nay, Lâm Ấu Tân ngủ không được ngon giấc. Mãi đến nửa đêm cô mới lơ mơ ngủ được, nhưng trong mơ cứ hiện lên hình bóng người đàn ông đưa cho cô chiếc bật lửa. Cô cứ cảm thấy người này trông rất quen.

Cả đêm trằn trọc, đến rạng sáng mới ngủ được một chút. Sáng hôm sau cô ngủ đến tận hơn mười giờ. Vừa mở mắt ra, cô đã nhận được tin nhắn từ Trịnh Sóc.

Trịnh Sóc: [Ngày mai ăn cơm ở đây nhé?]

Trịnh Sóc: [Đính kèm hình ảnh.]

Cô kiên nhẫn mở tin nhắn. Hoá ra nơi hẹn là một nhà hàng Quảng Đông, tọa lạc tại khu thương mại kế bên Bệnh viện số Một.

Không để cô kịp phản hồi, Trịnh Sóc bên kia đã gửi tiếp tin nhắn…..

[Có lẽ hôm qua tôi đã lỡ lời, khiến cô không vui. Ngày mai tôi sẽ đền tội với cô được không?]

[Cô Lâm, tội của tôi không đáng chết đâu. Chẳng lẽ gặp cô một lần sao khó đến vậy?]

[Hai nhà chúng ta vẫn còn hợp tác làm ăn mà, nể mặt tôi một chút nhé.]

[Mẹ tôi nói chuyện với chủ tịch Lâm. Bà bảo ông ấy đã đồng ý giúp cô rồi. Thế thì chúng ta gặp nhau vào mười hai giờ trưa mai, quyết định vậy nha.]

Lâm Ấu Tân cười khẩy, người này đúng là không giả vờ được nữa rồi kìa.

Chưa kịp giữ thể diện được vài giây đã lộ bản chất "con trai cưng của mẹ", không trả lời thì bắt đầu uy h**p rồi sao?

Nhưng vì liên quan đến việc làm ăn của gia đình nên cô không thể từ chối được. Lâm Ấu Tân nén lại cảm giác khó chịu, nhắn lại "1".

Sau khi vệ sinh cá nhân, Lâm Ấu Tân bước vào phòng thay đồ, bắt đầu chọn trang phục cho mình.

Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi lất phất, phủ lên mặt đất một màu trắng lạnh lẽo. Tâm trạng cô hôm nay không tốt lắm, thế nên cô chọn một chiếc váy lụa đỏ thạch lựu, cổ yếm, khoe trọn tấm lưng trần cùng đôi chân thon dài, uyển chuyển. Mỗi bước đi là tà váy đuôi cá lại khẽ đung đưa, khiến cô trông chẳng khác gì một nàng tiên cá xinh đẹp, linh động.

Khi vừa xuống cầu thang, điện thoại cô rung lên. Vừa nhìn, cô nhận ra là tin nhắn của Cố Tân Bình.

"Khổ Nhĩ sắp được dựng lại. Dạo này, đoàn làm phim đang tuyển diễn viên, cô có rảnh thì tới phụ tôi một tay nhé."

Thấy hai chữ "Khổ Nhĩ", ngón tay Lâm Ấu Tân khựng lại đôi chút, rồi khẽ nhắn lại: "Vâng ạ."

Cất điện thoại vào, cô bắt gặp dì Tuỳ Phương, người giúp việc trong nhà. Dì nhìn cô, không ngừng khen ngợi rằng cô quá xinh đẹp, nhưng cũng không quên nhắc nhở cô đã gầy đi nhiều.

Lâm Ấu Tân mỉm cười: "Dì nói quá rồi. Con đâu có gầy, do con tập luyện giữ dáng nên trông thế thôi mà."

Cô theo học chuyên ngành Đạo diễn Kịch tại Đại học UCLA(1), Mỹ. Đến năm thứ ba, cô bắt đầu làm diễn viên tự do, cùng bạn bè viết kịch bản và diễn kịch nói. Đầu năm nay, cô chính thức gia nhập đoàn kịch của đạo diễn danh tiếng Cố Tân Bình tại khu Tây Thành.

Diễn viên kịch nói có cường độ vận động rất lớn, đôi khi diễn liên tục hai mươi buổi liền, đòi hỏi thể lực phải thật tốt. Vì vậy, các diễn viên trong đoàn kịch đều là những người nghiện tập thể dục, nếu không thì cơ thể khó mà chịu nổi.

Tuy Lâm Ấu Tân không quá đam mê thể thao, nhưng cô cũng thường xuyên tập yoga và nâng tạ, nhờ vậy mà vóc dáng mới giữ được sự mảnh mai.

Dì Tùy nhìn cánh tay gầy gò của cô, bật cười đầy cưng chiều: "Được rồi, được rồi, con nói gì cũng đúng hết. Yến sào chưng xong rồi, lát nữa dì mang lên nha. Con xuống đại sảnh trước đi, ông đã chờ con cả buổi rồi đấy."

Ông nội chờ cô ư?

Lâm Ấu Tân giật mình, tâm trạng bỗng chốc chùng xuống, một linh cảm chẳng lành đột nhiên ập đến.

Cô nhìn dì Tùy, bĩu môi đầy ấm ức, tỏ vẻ không muốn đi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!