Edit: Mỳ
Erogenous Zones.
Xúc cảm được tạo ra ở vùng cổ. Âu cũng bởi khu vực da ở đây mỏng và có nhiều dây thần kinh, dễ bị k*ch th*ch, thế nên người ta gọi đây là vùng nhạy cảm.
Ngay từ đầu, Chu Bẩm Sơn chưa từng nghĩ đến điều đó, nhưng một khi đã nghĩ rồi thì trong suốt buổi đi siêu thị, anh khó mà tập trung nổi.
Hôm nay, cô mặc chiếc váy len dệt kim màu mơ ôm sát người, chiếc áo khoác ngoài đã cởi ra và cầm trên tay. Mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ rẽ sang một bên buông trên vai, để lộ chiếc cổ trắng ngần, thon dài lấp ló ngay trước mắt anh.
Anh cố kiềm chế, yết hầu khẽ trượt lên xuống, thầm chế giễu sự ti tiện của chính mình, thế nhưng lại chẳng thể ngừng liếc nhìn cô hết lần này đến lần khác.
Trong khi đó, Lâm Ấu Tân đi phía trước dường như đã quên mất phản ứng vừa rồi của mình, hoặc là không muốn lộ vẻ bối rối trước mặt anh, cô vừa vào đã đi thẳng đến khu đồ nam giới với một mục đích rõ ràng.
"Anh có thích kiểu này không?"
Giờ này không có nhiều người đến siêu thị, khu đồ nam chỉ có một cô nhân viên bán hàng nhàn rỗi. Sau khi trò chuyện vài câu với cô ấy, Lâm Ấu Tân đã lấy một đôi dép màu xanh nhạt.
Đôi dép có đế mỏng, chất liệu vải lanh cotton, trông rất "cán bộ".
Chu Bẩm Sơn nhận lấy rồi nhìn qua, nói: "Được."
Anh không có sở thích đặc biệt nào khi mua đồ, chỉ cần dùng được là ổn.
Lâm Ấu Tân "À" một tiếng, nghĩ một chút, rồi lại cầm lên một đôi dép hiệu màu đen, đế dày có hoa văn ở bên cạnh, giơ ra để anh so sánh: "Thế còn đôi này? Kiểu "đạp phân gà", có thoải mái hơn không?"
Chu Bẩm Sơn không hiểu khái niệm "đạp phân gà" là gì, chỉ gật đầu: "Đôi này cũng được, nhưng hình như không có cỡ của anh."
"Anh đi size bao nhiêu?"
"45."
Lâm Ấu Tân khẽ gật gù cảm thán. Nghĩ cũng đúng thôi, người này cao gần 1m90 cơ mà.
"Vậy thì lấy đôi đầu tiên đi, trông hợp hơn."
Khi cô chọn đồ nam, sự thành thạo đó lại không hợp với hình tượng tiểu thư của cô. Thậm chí không cần nhìn size, chỉ cần liếc mắt một cái là biết, còn cẩn thận so sánh cả chất liệu, độ mềm cứng, độ thoải mái, màu sắc, hoa văn, có ký hiệu chống trượt, chống hôi hay không.
Ánh mắt của Chu Bẩm Sơn nhìn cô dần trở nên dịu dàng.
Cảm giác lúc ấy giống như dòng suối ấm áp đang từ từ len lỏi, thấm đẫm từng hạt cát lắng đọng đã bị sóng đánh dạt vào bờ.
Người hướng dẫn mua hàng đứng bên cạnh thấy vậy, cười tươi rói: "Ôi chao, anh có phúc nha. Bạn gái anh nhìn là biết hay mua quần áo cho anh lắm đó, cô ấy chọn đồ chuyên nghiệp thế kia mà."
Nụ cười trên môi Chu Bẩm Sơn dần tắt.
Cả hai cùng sững sờ, đặc biệt là Lâm Ấu Tân. Tay cô vẫn cầm đôi dép đi trong nhà, không biết nên đặt xuống hay bỏ đi, cảm giác không khí xung quanh như bị đóng băng lại vì ngượng ngùng.
Khoảng nửa phút sau, cô khẽ ho một tiếng rồi quay sang giải thích: "Cái này là chuyện thường thôi, chị ấy chỉ muốn nịnh hót để bán được hàng ấy mà."
Chu Bẩm Sơn nhếch môi, khẽ đáp: "Ừm, anh không nghĩ gì khác đâu."
Nói rồi, anh đưa tay lấy đôi dép từ tay cô, bỏ vào giỏ hàng, vẻ mặt bình thản: "Cứ lấy đôi này đi."
Lâm Ấu Tân thoáng cảm thấy, thà đừng giải thích thì hơn, đúng là càng che càng lộ.
Nhân viên không nhận ra không khí có gì đó bất ổn, vẫn nhiệt tình chào hàng: "Đôi này là mẫu cặp đôi, màu xanh nhạt và hồng nhạt là một cặp đó. Cô không lấy một đôi cho mình luôn à?"
"Nhà tôi có dép rồi." Lâm Ấu Tân đau đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!