Chương 18: (Vô Đề)

Edit: Mỳ

Lâm Ấu Tân tỉnh giấc. Cô nằm ngây người nhìn lên trần nhà hồi lâu rồi mới chợt nhận ra mình đang ở trên giường.

Đầu óc sau cơn say vẫn còn quay cuồng, nhưng cô hiểu rõ mình không thể nào tự trở về được.

Cô đưa tay xoa xoa thái dương đang giật, rồi vén chăn bước xuống. Vừa mở cửa, cô đã chạm mặt Chu Bẩm Sơn, người vừa tắm xong và đang từ phòng khách bước ra.

Anh mặc một chiếc áo phông đen và quần dài xám. Tóc anh còn hơi ướt, đang được anh lau vội bằng chiếc khăn. Cả người anh thoang thoảng mùi bạc hà và muối biển mát lạnh, phảng phất hương vị tươi mới của biển cả.

"Chào buổi sáng." Anh thoáng nhìn cô, cất tiếng chào nhẹ nhàng.

"… Chào buổi sáng. Anh đã mua bữa sáng về rồi à?" Lâm Ấu Tân hơi ngại ngùng.

Đây hình như là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau vào buổi sáng kể từ khi sống chung.

"Hôm nay thì chưa, anh dậy có hơi muộn. Anh đang định đi đây."

Chu Bẩm Sơn khựng tay lại khi đang lấy cốc nước ở quầy bếp, ánh mắt điềm tĩnh nhìn cô: "Anh không ngờ em lại dậy sớm thế."

"À, em khát nước nên ra uống một cốc thôi. Lát nữa em còn phải ngủ tiếp, nên chắc em sẽ không ăn sáng đâu."

"Được, vậy em uống cốc này đi."

"Cảm ơn anh."

Giữa họ vẫn còn một khoảng cách. Lâm Ấu Tân mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ lựu, lưng hơi hở và không có miếng đệm ngực. Cô ngập ngừng vài giây rồi chủ động bước lên năm sáu bước để nhận lấy cốc nước.

"Đêm qua em ngủ có ngon không?" Anh bỗng cất tiếng hỏi.

Lâm Ấu Tân khựng lại động tác xoay người, vẻ mặt vẫn bình thản: "…Cũng tạm."

"Tâm trạng em thì sao, có khá hơn chút nào không?"

"Cũng… tốt hơn nhiều rồi ạ." Cô đã định nói "cũng tạm", nhưng rồi lại đổi ý.

Đồ dùng trong nhà cô đa số đều là đồ đôi, vậy nên Chu Bẩm Sơn lấy một chiếc cốc giống hệt chiếc vừa nãy, rót đầy nước, ánh mắt lướt qua gương mặt nghiêng của cô.

Trông cô giờ đây đã khá hơn nhiều rồi. Thế nhưng khi anh cố tìm kiếm chút dấu vết nào đó, chủ yếu để cho thấy cô không mất trí sau khi say thì anh lại thất bại. Gương mặt cô vẫn luôn điềm tĩnh đến bất ngờ.

Ánh nắng ban mai lúc bảy, tám giờ sáng len lỏi vào phòng khách, đậu trên sàn gỗ lát xương cá rồi lại leo lên bờ vai trần mịn màng của người con gái trước mặt. Một khoảng da thịt trắng ngần lấp lánh như thế bất chợt lọt vào tầm mắt anh.

Yết hầu của Chu Bẩm Sơn khẽ chuyển động, hàng mi rủ xuống, anh hỏi khẽ: "Hôm nay phải đến nhà ông nội ăn cơm, em có muốn vào phòng ngủ thêm một chút nữa không?"

Cả hai đều cảm thấy hơi gượng gạo. Một người chống tay lên bàn, đăm chiêu suy nghĩ. Người còn lại thì quay lưng, dáng vẻ muốn đi mà không tiện. Nghe thấy câu nói ấy, Lâm Ấu Tân như được giải thoát. Cô khẽ "dạ" một tiếng rồi nhanh như cắt chạy ngay về phòng.

Cửa phòng vừa đóng sầm lại, cô lập tức ngã nhào xuống giường, mái tóc rối tung vương vãi. Mãi một lúc lâu sau, giữa những nhịp thở gấp gáp và cảm giác nóng bừng nơi má và gáy, cô mới đưa tay lên chạm vào môi mình.

Bữa cơm ở nhà Chu Tái Niên đã được hẹn từ mấy ngày trước. Vốn dĩ họ phải đến vào đúng ngày đăng ký kết hôn, nhưng hôm đó cô bận việc ở nhà hát, còn tuần sau đó thì Chu Bẩm Sơn bận tăng ca nên người lớn hai bên cũng không giục. Hôm nay là cuối tuần, nếu như mà hai người họ không đến nữa thì có vẻ không hợp lý cho lắm.

Chu Tái Niên và vợ sống trong một căn nhà cổ kính, mang vẻ ngoài khiêm tốn. Mãi đến khi đẩy cửa bước vào, người ta mới nhận ra đó là một kiến trúc ba sân trong, ba sân ngoài, được cho là mô phỏng theo thiết kế tứ hợp viện ở Bắc Kinh.

Khi xe dừng trước cánh cổng sơn đỏ son, Lâm Ấu Tân chợt nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.

"Chúng ta có nên mua gì không ạ? Đến tay không thì có ổn không anh?"

Chu Bẩm Sơn đang lùi xe vào gara, mắt không rời chiếc gương chiếu hậu bên trái: "Anh đã chuẩn bị cả rồi, em không cần lo đâu."

"Sao cơ ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!