Chương 17: (Vô Đề)

Edit: Mỳ

Từ Trừng Ninh: [Lương Tiêu Thụ công bố bạn gái mới rồi. Tớ có nhờ người xác minh, là thật đấy!]

Từ Trừng Ninh: [Hình ảnh.]

Mở ra, là một bức ảnh một trai một gái hôn nhau.

Từ Trừng Ninh: [Đối phương là con gái út của một ông trùm trang sức ở Hồ Thành. Cô ta vừa đóng phim với Lương Tiêu Thụ năm nay, mà hơn hết nữa người kia cũng là đại sứ thương hiệu trang sức của nhà cô ta luôn.]

Từ Trừng Ninh: [Tức chết tớ! Tớ còn tưởng là chiêu trò PR, lúc cậu tan làm tớ không dám nói, phải cố tình đi xác minh lại. Cuối cùng… đúng là gã đàn ông tồi! Trước mặt cậu thì tỏ vẻ thanh cao không muốn kết hôn với người giàu có, nhưng quay lưng lại đã hẹn hò với thiên kim nhà trang sức, giỏi thật đấy!]

Từ Trừng Ninh: [Mặc dù chia tay rồi thì yêu ai là quyền tự do. Nhưng tại sao cậu vẫn chưa quên được mà anh ta đã có thể hẹn hò thuận lợi như vậy chứ. Đàn ông đều thực tế đến thế sao? Tám năm đối với anh ta dễ quên đến vậy à?]

Từ Trừng Ninh: [Hơn nữa, thông tin này đã được công bố thì chắc chắn không phải là tin tức mới rồi, lại còn có người nói họ đã ở bên nhau từ tháng tư, tớ nhớ hai người mới chia tay sau Tết thôi mà!]

Lâm Ấu Tân bị hàng loạt tin nhắn của Từ Trừng Ninh làm cho bất ngờ.

Đầu óc cô trống rỗng mở bức ảnh ra. Khi phát hiện đó là một bức ảnh chụp từ phía sau lại còn tối om, thật ra rất khó để nhận ra.

Nhưng cô quá quen thuộc với Lương Tiêu Thụ, từ cách anh ta kẹp thuốc lá, góc nghiêng đầu khi hôn, cho đến dáng lưng hơi nhô lên, vừa nhìn là biết ngay đó là anh ta rồi.

Một tiếng "ầm" vang lên trong đầu, cảm giác xấu hổ, tự trách, và bị bỏ rơi lần nữa trỗi dậy từ sâu trong lòng, dồn nén tất cả lên đại não.

Đầu óc như bị quá tải, cô gần như mất khả năng đọc hiểu. Lật đi lật lại tin nhắn của Từ Trừng Ninh đến mấy bận, cô mới hiểu được nội dung của tin tức đó.

Thật nực cười làm sao, mới hôm nay cô còn tự dằn vặt bản thân, dằn vặt vì đã "phản bội" anh ta.

Hóa ra là người ta đã bước tiếp từ rất lâu rồi. Chỉ có cô là kẻ ngốc nghếch, cứ khờ dại mà nghĩ rằng mình vẫn chưa quên được người yêu cũ, vì anh ta mà chần chừ không chịu kết hôn, khiến ông nội lo lắng…

Lâm Ấu Tân hít vài hơi thật sâu. Lồng ngực cô phập phồng, bàn tay cầm điện thoại run bần bật.

Khóe mắt cay xè, nhưng cả người cô lại như bị dội một gáo nước đá từ đầu đến chân, lạnh đến phát run.

"Ấu Tân, em sao vậy?"

"Ấu Tân?"

Đang lúc đầu óc ong ong, Lâm Ấu Tân bỗng nghe thấy một giọng nói đầy lo lắng và sốt sắng, kéo cô trở về thực tại.

Đôi vai cô bị hai bàn tay mạnh mẽ giữ lại. Ngước lên, cô thấy khuôn cằm lạnh lùng cùng ánh mắt đầy lo âu của Chu Bẩm Sơn.

"Anh Chu…" Cô từ từ hoàn hồn, giọng nói khô khốc vô cùng.

"Em đang run đấy." Chu Bẩm Sơn cau mày, đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Em không khỏe ở đâu à, anh đưa em đến bệnh viện."

Bệnh viện?

Lâm Ấu Tân nuốt nước bọt, nhìn thẳng vào mắt anh, từ từ trấn tĩnh lại nhịp thở: "…Em không sao, không có gì đâu."

Chuyện cỏn con thế này sao phải đến bệnh viện.

Cô khẽ cúi người, nhẹ nhàng gỡ tay Chu Bẩm Sơn ra rồi ngồi xuống ghế dài cuối giường, lý trí dần trở lại.

Cô đang làm cái quái gì thế này?

Chu Bẩm Sơn vẫn còn ở đây, họ mới vừa đăng ký kết hôn hôm nay mà. Làm sao có thể để những cảm xúc lộn xộn kia lấn át mình chứ?

Cố gắng hít thở thật sâu vài lần, cô muốn nói gì đó nhưng lại không thể cất thành tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!