Edit: Mỳ
Cả buổi chiều, Lâm Ấu Tân vẫn cứ thất thần vì hai chữ "Bà Chu" do chính miệng Chu Bẩm Sơn thốt ra.
Anh nói tối nay sẽ chính thức sống cùng nhau, rốt cuộc là có ý gì?
Là đúng như nghĩa đen, hay là… có ẩn ý nào khác nữa vậy nhỉ?
Về nhà sớm rồi làm gì nữa?
Liệu có….. quá nhanh không?
"Cô Lâm."
"Cô Lâm?"
Tiếng gọi vang lên bên tai, Lâm Ấu Tân giật mình bừng tỉnh, thấy Hạ Triệu Kinh đang đưa kịch bản tới.
"Sao thế?"
"Câu này có chút vấn đề ạ."
Lâm Ấu Tân đón lấy, lướt mắt nhanh rồi nói: "Cách ngắt câu vẫn chưa hay. Chẳng hạn như câu này, "Tôi muốn biến con dao nhọn đâm về phía em thành xiềng xích giam cầm chính tôi", cách xử lý của cậu chưa đủ sâu sắc."
Hạ Triệu Kinh nhíu mày, dùng bút gạch vài chỗ vào câu thoại rồi đưa cô xem: "Thế này thì ổn hơn chưa ạ?"
"Hay đấy, chẳng phải làm được rồi sao? Cứ phải để tôi nói lại lần nữa à?"
Hạ Triệu Kinh ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng gãi đầu, "Chị nói hay hơn mà."
"Nhưng cậu đang làm mất thời gian của tôi đó." Lâm Ấu Tân vừa nói đùa vừa nghiêm túc.
"… Xin lỗi nhé." Hạ Triệu Kinh vuốt vội tóc, nói lời xin lỗi mà chẳng chút hối hận, ánh mắt hơi có chút thách thức nhìn cô: "Vậy tối nay chị có rảnh không? Em mời chị đi ăn, coi như bồi thường công sức nha."
Gương mặt chàng trai trẻ mới ra trường tràn đầy sức sống. Từ đôi mắt dài hẹp lấp lánh ý cười đến mái tóc wolf cut highlight màu xanh dương phủ hai bên gáy, toát lên vẻ ngông cuồng, trẻ trung.
Lâm Ấu Tân bỗng nhiên ngây người trong giây lát, không hiểu sao lại nhớ đến nguyên nhân cậu ta được nhận vai trong phim "Khổ Nhĩ".
Việc Hạ Triệu Kinh đảm nhận vai nam phụ trong "Khổ Nhĩ" là do cô đề cử. Lý do rất rõ ràng là ngoài việc đáp ứng các tiêu chuẩn về giọng nói, đài từ, ngoại hình và diễn xuất ra thì cậu ta cũng có phong thái giống hệt Lương Tiêu Thụ. Trên người luôn toả ra một chút phong trần, hợp vai, dễ được khán giả đón nhận.
Từ khi cậu ấy gia nhập, các thành viên trong đoàn kịch không ít lần xì xào, bảo cậu ấy có nét gì đó giống với Lương Tiêu Thụ. Dù Lâm Ấu Tân chưa bao giờ tự mình so sánh hai người, nhưng vào khoảnh khắc này cô lại bất giác đồng tình.
Cả hai đều có vẻ ngoài phóng khoáng, bất cần đời. Thậm chí cả dáng mắt, khóe môi nhếch lên khi cười, hay cả cách tìm cớ rủ cô đi ăn cũng giống nhau như đúc. Nỗi đau của ký ức cũ chợt ùa về, cuộn trào như thủy triều.
Lâm Ấu Tân quay mặt đi, nụ cười trên môi cũng vụt tắt: "Không có gì, chuyện nên làm thôi. Chị về nhà đây."
Hạ Triệu Kinh khựng lại, ánh mắt thoáng qua chút thất vọng nhưng rồi cũng nhanh chóng nhún vai: "OK. Vậy ngày mai cô Lâm có đến không ạ? Em còn vài câu hỏi muốn hỏi chị."
"Để xem đã, ngày mai không có lịch tập kịch của tôi."
"Dạ, vậy em đi trước đây."
Cánh cửa phòng tập khép lại, Lâm Ấu Tân cúi đầu vùi mặt vào đầu gối, từ từ trấn tĩnh lại cảm giác chua chát bất ngờ dâng lên. Cô từng nghĩ mình đã không còn buồn vì chuyện đó nữa, nhưng không ngờ lại vẫn bị tổn thương vì một khoảnh khắc tương đồng đến thế.
Lúc này, cô chợt có cảm giác như mình đang phản bội chính mối tình tám năm và cả người đàn ông tên Lương Tiêu Thụ kia nữa. Từ giờ trở đi, cô sẽ phải sống chung với một người xa lạ mà mình chỉ mới quen biết chưa đầy một tháng.
Trước khi đăng ký kết hôn, cô không hề thấy sợ hãi. Nhưng giờ đây, cô chỉ cảm thấy bàng hoàng, lo lắng, thậm chí là muốn từ chối. Chưa bao giờ có ai dạy cho cô, rốt cuộc thì phải sống cả đời với một người mình không yêu như thế nào.
Không biết đã trôi qua bao lâu, khi tay áo sơ mi trắng đã ướt đẫm nước mắt rồi lại khô đi, cô mới chậm rãi thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng tập.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!