Edit: Mỳ
Ngày 6 tháng 12, một ngày lành để cưới hỏi.
Ngày đi đăng ký kết hôn, Tây Thành cuối cùng cũng có một ngày nắng đẹp hiếm có của mùa đông. Nắng ấm áp bao trùm, tuyết hai bên đường cũng được dọn sạch tinh tươm. Cô vừa xuống nhà, Chu Bẩm Sơn đã đứng sẵn bên cạnh xe chờ đợi. Để khi lên ảnh trông mặt nhỏ hơn, hôm nay Lâm Ấu Tân đã cột tóc lên thành kiểu đuôi ngựa cao, mặc thêm chiếc áo khoác phao màu hồng đất, cả người tràn đầy năng lượng tươi trẻ.
"Đây là bữa sáng của em."
Lâm Ấu Tân vừa thắt dây an toàn xong, Chu Bẩm Sơn liền từ ghế sau lấy ra một túi giấy giữ nhiệt và đưa cho cô.
"Sao anh biết em chưa ăn sáng vậy?" Lâm Ấu Tân có hơi bất ngờ.
"Cứ mua sẵn thôi. Anh thấy tiện đường nên mua."
Lâm Ấu Tân mở túi ra, thấy bên trong có cả món ăn Á và món ăn Tây. Bánh mì sandwich cá ngừ đã được cắt làm đôi, bên cạnh bánh bao chiên còn có thêm găng tay để tiện ăn mà không bị bẩn tay. Trong khay giấy còn có một cốc sữa nóng. Cô nhận ra logo của tiệm bánh bao chiên này, là một tiệm lâu đời ở khu phố cũ chuyên bán món bánh bao chiên và canh cay. Gần đó có ga tàu điện và trạm xe buýt nên vào giờ cao điểm, xếp hàng mua cực kỳ khó. Điều này có vẻ không phải là kiểu tiện đường mà có thể mua được.
Cô nắm chặt mép túi giấy, khẽ khàng nói: "Cảm ơn anh."
"Không có gì đâu, em ăn đi nhân lúc nó còn nóng."
Xe của Chu Bẩm Sơn cuối cùng cũng lăn bánh. Lâm Ấu Tân đeo găng tay vào cẩn thận rồi nhón lấy một chiếc bánh bao chiên nóng hổi. Vừa cắn một miếng, vị nhân tôm bí ngòi thơm nức mũi, thanh đạm lan toả khắp cả khoang miệng. Cô ăn một miếng rồi lại thêm một miếng nữa, cảm giác vô cùng ấm áp và thỏa mãn.
"À, anh ăn sáng chưa?"
Ăn được một lúc, Lâm Ấu Tân mới chợt bừng tỉnh, ngước lên hỏi anh.
Chu Bẩm Sơn chuyên tâm lái xe, chỉ hờ hững đáp lại: "Anh chưa."
"Vậy anh cũng ăn đi chứ. Nhiều như thế này một mình em ăn sao hết được."
"Anh đang lái xe, em cứ ăn đi. Phần còn lại, anh sẽ ăn nốt."
Tay Lâm Ấu Tân khựng lại giữa không trung. Ánh mắt cô lướt qua Chu Bẩm Sơn, cảm thấy anh nói câu đó quá đỗi tự nhiên.
Thấy cô dừng ăn, anh tranh thủ lúc đèn đỏ quay sang: "Găng tay chỉ có một đôi thôi mà. Em cứ ăn đi, anh sẽ dùng sau."
"Dạ." Lâm Ấu Tân đáp, cúi đầu trầm ngâm.
Chu Bẩm Sơn khó hiểu nhìn cô một cái rồi lại quay đi.
Đúng lúc đèn đỏ còn vài giây, một chiếc bánh bao chiên nóng hổi, thơm phức bỗng được đưa tới môi anh.
"…Anh ăn đi? Nguội mất bây giờ." Cô nhỏ giọng hỏi.
Chu Bẩm Sơn như ngừng thở, cảm giác tim thắt lại đến khó tả lại ùa về.
Anh khẽ nuốt nước bọt: "Cảm ơn em."
Sau hai giây do dự, anh nghiêng đầu cắn lấy.
Vì sự chủ động của cô đã khiến không gian trong xe như đặc lại.
Lâm Ấu Tân tự mình cảm thấy lòng không hề có chút phản cảm hay chối từ, bèn thuận theo cảm xúc mà cầm chiếc bánh thứ hai đưa tới.
Chu Bẩm Sơn hít một hơi thật sâu, quai hàm bạnh ra, tay vẫn nắm chặt vô lăng. Ánh mắt anh dán chặt về phía trước, miệng hé mở.
Thế nhưng lần này, không rõ là anh không nhìn thấy hay vì một lý do nào khác, môi anh đã vô tình chạm vào đầu ngón tay cô.
Cảm giác tê dại như có dòng điện xẹt qua, chạy thẳng từ ngón tay đến trái tim. Cả hai khẽ giật mình, Lâm Ấu Tân vội vàng rụt tay lại, không ai lên tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!